Đế quốc Thiên Đỉnh có Đại Thiên Tôn và tiên đình hậu thuẫn nên đương nhiên không thiếu pháo tiên. Vì thế, loáng cái đã có 50 nghìn quả pháo tiên được đẩy ra. Tuy uy lực của chúng không bằng đại pháo của thiên đình, nhưng phải cần tiền Đạo Tôn mới khai pháo được, lực sát thương cũng rất khiếp đảm.
Thấy phe địch tập kết pháo tiên, Ngô Bình thở dài nói: “Vẫn chưa chịu từ bỏ! Đành đắc tội vậy! Tư Không Vũ, cử thiên binh thiên tướng ra đi”.
Tư Không Vũ hạ lệnh ngay, 100 nghìn thiên binh thiên tướng đã hoá thành các tia sáng rồi vào vút lên trời, sau đó rơi xuống như các ngôi sao băng để tấn công các quả pháo tiên mới đang tập kết chứ chưa bắn được phát nào.
Đoàng!
Đất cát bay mù mịt, các pháo binh không kịp phản ứng gì thì đã bị các thiên binh giết chết, các quả pháo tiên cũng đã bị huỷ.
Uỳnh!
Đại quân của Thiên Đỉnh nổi giận rồi thả 30 nghìn con rối Ma Thần cao lớn ra để phản công lại các thiên binh thiên tướng.
Hai bên giao đấu, thực lực của các con rối này có thể đánh ngang cơ với một thiên binh, vì thế hai bên khó phân thắng bại.
Cùng lúc đó, 24 cường giả kỷ nguyên đã xuất hiện trên vòm trời, họ kết thành một sát trận định phá hỏng phòng ngự của thiên đình.
Đường Băng Vân: “Huyền Bình, có cường giả kỷ nguyên”.
Ngô Bình cười mỉa: “Chắc chắn họ do Đại Thiên Tôn cử đến, hay lắm!”
Anh vung tay lên, 500 cận binh xông lên vòm trời để tấn côn 24 cường giả kỷ nguyên kia. Lực chiến đấu của các cận binh rất mạnh, đều ngang với cường giả một kỷ nguyên, người đứng đầu trong số đó còn là cường giả bốn, năm kỷ nguyên.
Cận binh của Ngô Bình vừa xuất hiện, 24 cường giả kia đã tỏ vẻ kinh ngạc, có người hét lên: “Có cao thủ”.
500 cận binh xuất hiện một cái là kết thành sát trận ngay, sau đó có một luồng sát khí ngưng tụ thành ảo ảnh thanh đao rồi chém về phía 24 cường giả.
24 người đó cũng không yếu thế mà liên thủ lại kết thành một màn chắn khổng lồ, đao chém xuống đó thì màn chắn đã biến mất, 24 cường giả kỷ nguyên đã phải rút lui.
“Hỏng rồi, rút thôi!”, biết không đánh lại được, họ lập tức định bỏ chạy.
“Chạy nổi không?”
Ngô Bình giơ tay lên, một chưởng ấn xuất hiện rồi tấn công những người đó.
Các cường giả này đều hoảng hốt khi cảm nhận được uy lực giết chóc đó.
Đúng lúc này, có một bàn tay khổng lồ màu tím xuất hiện trên cao, chóng lại chưởng ấn của Ngô Bình. Hai bên va chạm tạo ra một tiếng động lớn, người Ngô Bình lảo đảo, tay cũng phải rụt về.
Cánh tay màu tím kia cũng không khá hơn là bao, nó cũng nhanh chóng rụt lại, một giọng nói lập tức vang lên: “Một đế quốc nhỏ bé mà lại có một cao thủ như cậu, đúng là đáng ngạc nhiên!”
Giọng nói này rất già nua, chỉ có giọng chứ không thấy người.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Một cường giả cấp vũ trụ như ông mà lại xen vào chuyện của người khác”.
Người kia nói: “Ta được người khác nhở vả nên đành nhúng tay vào thôi”.
Ngô Bình: “Ông là người của Đại Thiên Tôn à?”