Mười mấy phát đạn bắn vào vai, ngực, đầu Ngô Bình. Nhưng những viên đạn này còn chẳng công phá được cương khí hộ thân của anh, cuối cùng đều rơi xuống đất, không thể gây ra bất kỳ thương tổn gì cho anh.
Bốn tay súng đều sững sờ. Chuyện gì thế này? Anh không sợ súng ư?
Ngô Bình đi đến trước mặt người đàn ông tóc dài rồi đấm thẳng vào vai đối phương.
“Rắc!”
Người đàn ông tóc dài không có tu vi, vai lập tức lún xuống, miệng không ngừng nôn ra máu. Ngô Bình đã đấm nát phổi phải của người này và khiến đối phương gần như ngất xỉu.
“Anh chính là ông chủ?”
Người đàn ông tóc dài không thể nói chuyện nữa. Được Ngô Bình vỗ vài cái lên người, đối phương mới có thể mở miệng, lập tức rống lên: “Dám động đến người của hội Kim Long, mày chết chắc rồi!”
Ngô Bình cau mày: “Hội Kim Long?”
“Đúng thế! Chắc chắn mày đã từng nghe tên. Bây giờ dừng tay còn kịp đấy!”, người đàn ông tóc dài đe doạ.
Ngô Bình hỏi: “Ra là không phải ông chủ. Nói, ông chủ các người đang ở đâu?”
Người đàn ông nhìn anh chằm chằm: “Muốn gặp ông chủ của bọn tao ư? Được, tao sẽ nói địa chỉ cho mày biết!”
Ngay lập tức, người này nói ra một địa chỉ ở Thiên Kinh.
Ngô Bình vẫy tay một cái, mấy tay súng kia đều gục xuống đất, mắt trợn ngược và sùi bọt mép. Bọn họ đã biến thành những kẻ ngốc!
Ra khỏi khách sạn, anh lo cho an nguy của Tô Phi, bèn gọi cho cô ấy. Điện thoại được bắt rất nhanh, âm thanh kinh ngạc vừa vui mừng của Tô Phi vọng ra: “Ngô Bình!”
Ngô Bình cười nói: “Tô Phi, mình đang ở Vân Đỉnh, có rảnh ra gặp mình không?”
Tô Phi cười đáp: “Đúng lúc mình không đi làm. Cậu đang ở đâu vậy, mình đến tìm cậu”.
Ngô Bình nói: “Để mình đón cậu. Cậu đang ở nhà à?”
Tô Phi trả lời: “Mình đang ở nhà hàng Thất Độ, dùng bữa với hai người bạn. Cậu sang đây nhé”.
Ngô Bình cười hỏi: “Dùng bữa với bạn à, liệu mình có quấy rầy cậu không?”
“Không đâu, cậu đến đi. Bọn mình sắp ăn xong rồi”, cô ấy vội đáp.
Ngô Bình đồng ý.
Lúc này, ở nhà hàng Thất Độ, Tô Phi cúp máy xong thì gương mặt thanh tú ngập tràn vẻ hồi hộp. Hai cô nàng ngồi đối diện Tô Phi, tuy rằng dung mạo không sánh bằng cô ấy, nhưng đều là những người đẹp có thể chấm mười điểm.
Một cô gái mặc váy ôm cười bảo: “Hiếm thấy thật, cô Tô cũng có lúc hồi hộp đấy. Lẽ nào là bạn trai?”
Tô Phi đỏ mặt: “Không phải mà. Là bạn mình thôi. Mình không đi cùng các cậu nữa nhé, ngày mai lại gặp nhau”.
Cô nàng mặt tròn tóc ngắn cười nói: “Ái chà, trọng sắc khinh bạn à, bạn trai vừa đến là vứt bỏ bọn mình? Không được nhé!”
Tô Phi vội vã chắp tay, mỉm cười xin xỏ: “Hai chị gái tốt bụng ơi, hôm nay mình có việc thật mà. Hôm nào mình tặng hai người gói làm đẹp đắt tiền nhất nhé”.
Hai cô gái bật cười. Một gói làm đẹp như vậy có giá đến mấy chục nghìn tệ, Tô Phi thật chịu chi.
Cô nàng tóc ngắn nói: “Thấy cậu chân thành như vậy nên bọn mình đồng ý. Có điều bọn mình phải gặp bạn trai cậu. Mình muốn xem thử đó là anh chàng nào mà lại khiến người đẹp Tô Phi mê mẩn thế này”.
Tô Phi đảo mắt nhìn họ, nói bằng giọng bất lực: “Rồi, cho các cậu gặp đấy”.
Ngô Bình bắt taxi, chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng Thất Độ. Đây là một nhà hàng có phong cách hiện đại, thức ăn khá ngon, không gian cũng đẹp.
Tô Phi đang chờ ở sảnh. Đứng cạnh cô ấy là hai người đẹp nọ. Nhác thấy Ngô Bình, Tô Phi vội tiến đến, cười nói: “Lâu rồi không gặp cậu!”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng lúc mình đang làm chút chuyện ở Vân Đỉnh nên tranh thủ đến gặp cậu. Họ là bạn cậu à?”
Hai cô nàng ấy đang quan sát Ngô Bình.
Sau khi trải qua đại