Hoàng Thiên Cầm giận dữ: “Thằng súc sinh, mày nghĩ mình là ai?”
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, Ngô Bình đã xuất hiện sau lưng Hoàng Thiên Cầm, tay đè đầu bà ta, sau đó dọng mạnh xuống đất, âm thanh to lớn, ngũ quan của Hoàng Thiên Cầm cắm sâu xuống nền.
Hoàng Thiên Cầm vừa sợ vừa giận, thân là cao thủ trong lớp thần tiên, bà ta chưa từng chịu thiệt như vậy. Mà khi bà ta muốn giãy giụa thì lại cảm nhận được cơ thể bị một sức mạnh nào đó vây nhốt, tiên lực không thể thi triển.
“Thực lực mày mạnh thế sao!”, bà ta hoảng sợ.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Nói cho tôi biết Mỹ Ngọc ở đâu, nếu bà không nói, tôi sẽ dùng cách soát hồn, lấy đi toàn bộ bí mật của bà!”
Hoàng Thiên Cầm tức giận: “Mày dám!”
“Bốp!”
Ngô Bình tát bà ta một cái: “Cho bà cơ hội nữa, nói hay không?”
Lúc này, chung quanh bỗng xuất hiện thêm bốn bóng dáng, họ thấy Hoàng Thiên Cầm bị áp chế thì kinh hãi, mở miệng quát: “Thả cô chủ nhà tao ra!”
Ngô Bình cầm một món thần binh, kề sát tai Hoàng Thiên Cầm: “Bảo họ cút! Bằng không tôi xén một lỗ tai của bà, sau đó sẽ cắt mũi bà đấy!”
Hoàng Thiên Cầm thét lên: “Lùi lại!”
Bốn người không dám cãi lời, đành rời khỏi sân.
Ngô Bình buông tay nhưng sức mạnh trói buộc vẫn đè ép Hoàng Thiên Cầm, bà ta không thể nhúc nhích.
Hoàng Thiên Cầm cũng đã rõ nếu hôm nay không giao ra Mỹ Ngọc thì Ngô Bình sẽ không bỏ qua cho mình. Bà ta thở dài một tiếng: “Tôi nhốt cô ta!”
“Bà không làm cô ấy bị thương chứ?”. Ngô Bình trầm giọng hỏi.
Hoàng Thiên Cầm đáp: “Chỗ đó tôi còn vào không được thì sao làm cô ta bị thương”.
Ngô Bình giật mình: “Chính bà không vào được là sao?”
Hoàng Thiên Cầm cười lạnh: “Tôi ném cô ta vào hầm Thiên Ma, nơi quỷ quái kia trấn áp mười hai Thiên Ma, không ai dám xông vào!”
Ngô Bình giận dữ: “Sao bà lại làm thế?”
Hoàng Thiên Cầm hừ lạnh: “Tôi muốn khiến Liễu Tam Tuyệt hối hận! Tôi biết ông ta không chết nên muốn để ông ta nhìn con gái chịu khổ mà không làm gì được!”
Ngô Bình hỏi: “Hầm Thiên Ma ở đâu?”
Hoàng Thiên Cầm giật mình: “Cậu muốn đi cứu sao?”
Ngô Bình thản nhiên: “Không, tôi ném bà vào!”
Hoàng Thiên Cầm hét toáng lên: “Cậu dám!”
“Bốp!”
Ngô Bình lại cho bà ta một cái tát: “Người đàn bà tàn ác này, tôi ném bà vào đó là dễ với bà quá rồi!”
“Dừng tay!”
Trong sân, một bóng người xuất hiện, đó là một người đàn ông trung niên, ông ta tức tối nhìn Ngô Bình, quát lớn: “Thả con gái tôi ra!”