Cừu Linh Quân im lặng một lúc, hỏi: “Nói như vậy, tôi chỉ cần đưa cậu ta đến gần bảo vật thì cậu ta chắc chắn sẽ chết”.
Ông Mặc: “Không sai! Người này mà chết thì dù là Liên Sơn Tông cũng sẽ không nói gì”.
Cừu Linh Quân: “Nhưng nếu như vậy, tin tức bảo vật sẽ bị lan truyền nhanh chóng”.
Ông Mặc lạnh nhạt nói: “Gia chủ, vừa nãy tôi cũng đã nói, nhà họ Cừu không giữ nổi bảo vật này. Sau chuyện này, không bằng giao nó cho tại hạ, tại hạ sẽ đưa ra một điều kiện khiến nhà họ Cừu hài lòng!”
Cừu Linh Quân suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Trước mắt cũng chỉ đành như vậy”.
Lúc này ở Nhan phủ, Ngô Bình rất nhanh đã nhận được tin tức của hoàng đế. Dù sao Ngô Bình cũng là đệ tử tinh anh của tông môn nhất phẩm, hoàng đế biết chuyện thì cũng khá coi trọng, lập tức hạ chỉ.
Nhan Tướng Quốc nhận thánh chỉ thì liếc nhìn, sau đó giao cho Ngô Bình.
Ngô Bình lướt nhìn thư của hoàng đế, hoàng đế yêu cầu nhà họ Cừu vĩnh viễn rút khỏi việc quản lý Từ Thiện Đường Giang Nam, đóng cửa toàn bộ công ty có liên quan, nghiêm trị nhân viên có dính líu. Ngoài ra, nhà họ Cừu còn phải xin lỗi bồi thường với Ngô Bình cho đến khi Ngô Bình hài lòng mời thôi.
Đọc xong thư của hoàng đế, Ngô Bình nói: “Bệ hạ nói như vậy khiến tôi rất hài lòng, có phải tôi có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì không?”
Nhan Tướng Quốc cười ha ha, nói: “Cậu Ngô, bệ hạ đây là đã nể mặt cậu rồi. Tôi nghĩ, có phải cậu cũng nên nể mặt bệ hạ không?”
Ngô Bình ừ một tiếng: “Ông Nhan yên tâm, điều kiện của tôi sẽ không quá đáng”.
Nhan Tướng Quốc: “Tôi nghĩ nhà họ Cừu chẳng mấy chốc sẽ cử người đến thôi”.
Quả nhiên, mười phút sau, Cừu Linh Quân đích thân đưa các nhân vật chủ chốt nhà họ Cừu đến xin gặp Ngô Bình.
Trong sảnh Nhan phủ, cuối cùng Cừu Linh Quân cũng gặp được Ngô Bình, ông ta bước lên trước, kính cẩn nói: “Bái kiến cậu Ngô!”
Ngô Bình: “Người của ông đánh đập giam giữ một bề trên của tôi. Tôi vốn nghĩ hôm nay sẽ san bằng nhà họ Cừu, nhưng do ông Nhan nói giúp cho các người nên các người mới có thể ở đây gặp tôi”.
Cừu Linh Quân vội vàng kính cẩn thi lễ với Nhan Tướng Quốc: “Cám ơn ông Nhan!”
Nhan Tướng Quốc: “Cừu gia chủ, ý chỉ của bệ hạ có lẽ ông cũng nhận được rồi, nên làm gì thì không cần tôi nói chứ?”
“Vâng vâng, Linh Quân! Đã hiểu!”. Nói xong ông ta lại thi lễ với Ngô Bình: “Cậu Ngô, bệ hạ yêu cần nhà họ Cừu tôi rút khỏi việc quản lý Từ Thiện Đường, xin lỗi rồi bồi thường cho cậu, đây đều là chuyện nên làm. Tiểu nhân suy đi nghĩ lại, muốn dùng một món bảo bối cầu mong cậu Ngô tha thứ!”
Nghe thấy có bảo bối, Ngô Bình chợt động lòng, hỏi ông ta: “Bảo bối gì?”
Cừu Linh Quân nói: “Món bảo bối này rất quý giá, ngay cả tu sĩ đạo cảnh nhìn thấy cũng phải động lòng”.
Ngô Bình thấy hứng thú bèn hỏi: “Ồ, đó là bảo bối gì vậy?”
Cừu Linh Quân cười nói: “Cậu Ngô thấy rồi thì tự nhiên biết thôi”.
Ngô Bình lập tức nói: “Được. Nếu bảo bối kia thật sự quý giá như ông nói, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ”.
Cừu Linh Quân vui mừng: “Cảm ơn cậu! Cậu Ngô, bây giờ tôi dẫn cậu đi?”
Ngô Bình nói với Nhan Tướng Quốc: “Ông Nhan, vẫn phải làm phiền ông, đi cùng tôi đến nhà họ Cừu một chuyến”.
Nhan Tướng Quốc cười nói: “Đương nhiên!”