Lục Kình Ba kinh ngạc nói: “Cái gì? Nhà quan chức lớn? Nhà giàu số một? Sao con không biết nhỉ?”
Lục Trường Hưng chỉ biết thở dài: “Thì bố cũng mới biết tuần trước thôi chứ đâu, đang định nói cho mày hay. Ai dè, mới có mấy hôm mà mày đã gây hoạ lớn rồi”.
Một tuần trước, Lục Trường Hưng phải bỏ ra một khoản tiền lớn để làm quen với một gia tộc quan chức lớn, trong lúc nói chuyện, ông ta đã biết vài manh mối về thân thế của Diệp Huyền.
Lạc Tuyết vừa hận vừa tuyệt vọng nên tức giận nói: “Diệp Huyền đáng chết, giấu kỹ thật đấy!”
Lục Trường Hưng lắc đầu hỏi: “Thế người tên là Ngô Bình thì sao, con đã biết lai lịch của nó chưa?”
Lục Kình Ba càng chán nản hơn: “Con gọi hỏi Lệ Bách Xuyên thì lão ta bảo Ngô Bình là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh, còn Đông Phật tiên sinh đó thì là một nhân vật võ lâm truyền kỳ, không ai dám động tới”.
Lục Trường Hưng gật đầu: “Vậy thì chúng ta đã hiểu tại sao Diệp Huyền lại giúp Ngô Bình rồi. Kình Ba, có đôi lúc mình phải học cách cúi đầu. Giờ con mang chi phiếu đến xin lỗi Diệp Huyền và Ngô Bình đi”.
Lục Kình Ba nghiến răng nghiến lợi: “Bố, con không nuốt trôi cục tức này được”.
“Không nuốt cũng phải nuốt!”, Lục Trường Hưng quát: “Con phải hiểu là nhà họ Lục chúng ta chỉ như một hạt buổi ở Thiên Kinh thôi, chưa là gì đâu. Mấy năm qua, con hống hách qua nên bố cũng lường trước sẽ có ngày này rồi. Chỉ là không ngờ chuyện lại lớn đến mức này”.
Dù nhà họ Lục có khối tài sản lên đến mấy chục tỷ, đã có thể coi là hộ giàu hạng hai ở Thiên Kinh. Nhưng nhà giàu ở đây nhiều vô kể, các hộ giàu cả nghìn tỷ và một trong bảy công ty mạnh nhất nước đều tệ tựu ở đây, vì thế nhà họ Lục vẫn chưa là gì cả.
Lục Kình Ba nhắm mắt lại, sau đó hít sâu một hơi rồi cố nhịn đau nói: “Được, để con đi”.
Nhóm Diệp Huyền uống rượu đến hơn hai giờ sáng thì Diệp Huyền nhận được cuộc gọi của Lục Kình Ba.
Cúp máy xong, anh ta cười nói: “Sư thúc tổ, Lục Kình Ba không chịu được nữa, bảo sẽ qua bây giờ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi còn tưởng ông ta giỏi thế nào”.
Diệp Huyền sờ mũi: “Sư thúc tổ, lát người đừng thương hại ông ta, tuyệt đối không được bớt một đồng nào hết. À, đệ tử còn muốn chiếm luôn đài truyền hình và trang mạng của ông ta cơ”.
Ngô Bình nhướn mày: “Ông ta có chịu bán không?”
Diệp Huyền: “Không bán không được, không bán thì nhà họ Lục cứ chờ ngày phá sản thôi”.
Quảng Hải nói: “Nghe nói Lục Kình Ba đã đầu tư 50 tỷ vào trang mạng đó, ba đài truyền hình cũng ngốn của ông ta cả trăm tỷ. Mà phần lớn tiền đều vay ngân hàng”.
Diệp Huyền gật đầu: “Trang mạng ấy rất có tiềm lực, mỗi tội hơi tốn tiền. Ba đài truyền hình thì đang sinh lời rồi, nhưng lãi không cao. Vì thế, cùng lắm tôi chỉ trả 50 tỷ cho tất cả sản nghiệp ấy của ông ta thôi”.
Quảng Hải cười nói: “50 tỷ? Thế thì Lục Kình Ba lỗ hẳn 100 tỷ à?”
Diệp Huyền cười khà khà: “Ai bảo ông ta đắc tội với sư thúc tổ? Tôi không cướp trắng của ông ta là may rồi đấy”.
Quảng Hải: “Nhưng nếu có 50 tỷ này thì Lục Kình Ba cũng vượt qua giai đoạn khó khăn, nhưng muốn trở mình thì hơi khó”.
Diệp Huyền cười lạnh: “Đáng đời! Ông ta tưởng làm ăn to dễ lắm à? Nếu tôi không ra tay thì cũng có người khác nhòm ngó thôi”.