Hai người trò chuyện vài câu thì bỗng nghe thấy phía triều đến tiếng hô vạn tuế, Ngô Bình đứng dậy nhìn thoáng qua, phát hiện ngồi trên ngôi vua là một thiếu niên, quả thật là thập hoàng tử.
Ngay sau đó, thập hoàng tử lập tức ra lệnh phong Đông Vương là Nhiếp Chính Vương, giúp đỡ công việc triều chính cho hoàng đế,
Ngô Bình nghe đến đó đã biết không cần ở lại nữa, đứng dậy nói với ông lão: "Tiền bối, tôi đi trước nhé".
Ông lão lại giơ tay giữ lấy cậu: "Trên người cậu còn hạt dưa không?"
Ngô Bình cười lấy 5kg hạt dưa từ trong không gian trữ vật ra đưa cho ông lão.
"Tiền bối, vẫn chưa biết tên của người".
Ông lão cười đáp: "Tôi chỉ là một người rảnh rỗi đến hóng chuyện thôi, cậu biết tên của tôi cũng chẳng có tác dụng gì".
Ngô Bình cũng không gặng hỏi, chắp tay tạm biệt.
Khi đi ngang qua một đám thị vệ thì cậu phát hiện quần áo của họ giống với đồ của Thần Long Vệ, trong đó còn có một người có khí thế cực kỳ mạnh, là cao thủ Bí Cảnh.
Trong lòng cậu chợt có suy đoán, nhìn chằm chằm người nọ hỏi: "Anh là Đô Đốc cấm quân?"
Người này lớn lên cao to vạm vỡ, mặt chữ quốc, mày sắc như kiếm trông cực kỳ có khí thế. Gã nhận ra lai lịch Ngô Bình không tầm thường, bèn chắp tay hỏi: "Đúng vậy, cậu là?"
"Phụt!"
Ngô Bình vừa lên đã thụi cho một đấm, đánh đối phương máu mũi chảy ròng rồi không ngừng tay đấm chân đá gã.
Tuy gã là cao thủ Bí Cảnh, nhưng dưới sức ép đầy khủng bố của Ngô Bình thì hoàn toàn không có một sức chống trả nào.
Ngô Bình chẳng những đánh, còn lấy điện thoại ra quay.
Đô Đốc cấm quân tức giận: "Tại sao cậu lại bỗng dưng đánh người?"
Gã cũng không còn cách nào, không đánh lại nên chỉ có thể nói lý với Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh đá gã một cái.
"Anh biết Liễu Kim Long không?"
Đối phương giật mình: "Cậu là người mà sư huynh tìm đến?"
Ngô Bình: "Anh ta không có tìm tôi. Tôi chỉ đơn giản là muốn dạy cho anh một bài học thôi".
Người kia giận run người, mấy lần định đánh trả nhưng lại chẳng có cơ hội vươn tay ra! Chỉ với khí thế mà Ngô Bình phát ra thôi đã ép gã không thở nổi.
"Anh tên gì?", Ngô Bình đánh người ta một trận không ra hình người rồi mới hỏi.
"La Văn Bá", gã nghiến răng đáp.
Ngô Bình: "La Văn Bá, nghe nói sư phụ mà anh theo học tìm được một bộ thần công?"
La Văn Bá biến sắc: "Cậu muốn làm gì?"
Ngô Bình vươn tay: "Lấy ra cho tôi xem".
Không ngờ La Văn Bá lại trực tiếp ném một cuốn sách cho Ngô Bình nói: "Đây là thần công".
Ngô Bình lật xem thử thấy bên trong ghi chép một loại công pháp kỳ lạ. Cậu cũng không nghiên cứu kỹ, cất nó đi rồi rời đi, cũng để lại một câu: "Anh cũng không làm cái chức Đô Đốc cấm quân kia nổi nữa đâu, sớm cút khỏi Thần Kinh đi!"
Cậu cũng không phải hù dọa gã, giờ Đông Vương rất được lòng vua, là Nhiếp Chính Vương. Chuyện đầu tiên ông ta sẽ làm chắc chắn là thay đổi kẻ cầm đầu cấm quân và La Văn Bá sẽ đứng mũi chịu sào.
Vừa rời đi hoàng cung, Ngô Bình đã trở về khách sạn.
Lúc này đã là rạng sáng, cậu ra ban công luyện công đến bình minh.
Hôm nay là ngày Hàn Băng Nghiên đi thi, hai người ăn sáng xong bèn chạy đến điểm thi trong đại học Thần Kinh.
Hôm nay có thể đến đây thi đều không giàu cũng sang và có lai lịch cực kỳ bất phàm.
Cô đến điểm thi trước nửa tiếng, còn Ngô Bình lại ngồi trong công viên gần đó.
Giờ trong điểm thi chỉ có một thầy coi thi, nhưng lại chẳng để ý đến đám thí sinh. Dù sao, ông ta cũng chẳng thể đắc tội nổi mấy vị đứng đằng sau họ. Ông ta chẳng những không dám trông coi, còn mặt mày nịnh nọt hỏi người này có khát không, người kia có nóng không.
Hai mươi thí sinh, mười sáu nam bốn nữ nên Hàn Băng Nghiên lớn lên xinh đẹp còn có vóc dáng quyến rũ lập tức trở thành tiêu điểm của đám con trai.