Nguyệt Thanh Ảnh cười lạnh: “Chu Nguyên Thông, giờ anh còn đắc ý được nữa không?”
Chu Nguyên Thông xám xịt mặt mày, anh ta không ngờ là Ngô Bình đã xuất hiện rồi phá hỏng chuyện tốt của mình nên quát: “Các người mà làm gì tôi thì Kiếm Sơn sẽ không để yên đâu”.
Lý Thuần Như mỉm cười lắc vỏ kiếm trong tay rồi nói: “Tôi có được Thiên Hạ Cửu Kiếm rồi thì Kiếm Sơn các người chẳng còn lá cái thá gì đâu! Thiên Hạ Kiếm Trận của các người cũng sẽ dễ dàng bị phá thôi”.
Chu Nguyên Thông nhăn mặt, nhất thời không thể phản bác.
Ngô Bình hỏi: “Người này có lai lịch thế nào?”
Lý Thuần Như: “Anh ta là truyền nhân của Kiếm Sơn, tầm ảnh hưởng của họ về kiếm đạo chỉ thua mỗi Tiên Kiếm Môn thôi nên luôn bị chúng tôi chèn ép. Không biết tại sao anh ta lại biết tôi mang Thiên Thượng Tam Kiếm đến đây nên mới chạy tới cướp”.
Cô ấy nhìn vỏ kiếm trong tay rồi cười nói: “Nhưng tình thế đảo ngược rồi, tôi đã có Thiên Hạ Cửu Kiếm, giờ Kiếm Sơn như cá nằm trên thớt với chúng tôi rồi’.
Nguyệt Thanh Ảnh vung tay lên, cự linh kim giáp đã mang Chu Nguyên Thông đi.
Lý Thuần Như cảm kích nói với Ngô Bình: “Nếu không có công tử ra tay thì tôi thảm rồi, nếu để mất Thiên Thượng Tam Kiếm thì tôi sẽ bị các trưởng lão xử tử mất”.
Ngô Bình: “Gì mà nghiêm trọng thế?”
Lý Thuần Như: “Tiên Kiếm Môn chúng tôi mới lĩnh ngộ được một phần của Thiên Thượng Tam Kiếm thôi, nếu để mất nó thì coi như mất luôn tương lai, chẳng mấy nữa sẽ bị Kiếm Sơn nuốt trọn”.
Ngô Bình: “Ba đường kiếm này có gì thần kỳ?”
Lý Thuần Như nói: “Công tử, anh đã cứu tôi và cả Tiên Kiếm Môn. Mấy ngày tới, công tử có thể lĩnh ngộ Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm ở đây”.
Ngô Bình thoáng vẻ ngạc nhiên nói: “Thiên Thượng Tam Kiếm là chí bảo của Tiên Kiếm Môn, sao tôi có thể lĩnh ngộ được chứ?”
Lý Thuần Như khẽ thở dài nói: “Chẳng giấu gì công tử, thật ra Tiên Kiếm Môn mới lĩnh ngộ được một kiếm thôi, còn hai kiếm sau mới lĩnh ngộ được phần ngoài. Mỗi khi học được một trong ba kiếm thì uy lực đều tăng lên gấp nhiều lần. Uy lực của cả ba kiếm mạnh hơn uy lực riêng của từng loại rất nhiều, nhưng hàng nghìn năm nay, chưa một ai ở Tiên Kiếm Môn chúng tôi có thể lĩnh ngộ nổi đến hai kiếm, chứ đừng nói là ba”.
Ngô Bình: “Nên Lý cô nương muốn để tôi thử ư?”
Lý Thuần Như gật đầu: “Đúng thế, công tử có tư chất hơn người, là thiên kiêu tuyệt thế. Nếu công tử thử, khéo lại lĩnh ngộ được kiếm thứ hai”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lý cô nương, nếu tôi học được kiếm thứ hai hay thậm chí là ba thì Tiên Kiếm Môn có gây bất lợi cho tôi không?”
Lý Thuần Như cười nói: “Công tử yên tâm, chắc chắn sẽ không có chuyện đó, tôi có thể đảm bảo”.
Ngô Bình: “Tôi tin cô”.
Sau đó, anh nhận lấy vỏ kiếm rồi nói: “Các cô nương, tôi cần một nơi để lĩnh ngộ”.
Rõ ràng nơi này không thích hợp để lĩnh ngộ kiếm đạo, vì vừa ồn ào vừa dễ bị người ngoài nhìn trộm.
Nguyệt Thanh Ảnh vung tay lên, một cánh cửa màu tím xuất hiện, sau cánh cửa có làn khói mờ, không biết là nơi nào.
Cô ấy cười nói: “Công tử, sau cánh cửa này là Động Thiên Linh Bảo, đó là địa bàn của tộc tôi, công tử vào đó tu luyện thì sẽ không sợ bị ai quấy rầy”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.
Sau đó, anh cầm theo vỏ kiếm rồi bước qua cánh cửa rồi biến mất.