Hoàng Phủ Thiên Quân: “Cao thủ trên đời đầy dãy, nhưng không phải ai cũng có thể uy hiếp Hoàng Phủ Thiên Quân tôi được. Âu Dương Kim Tôn, nếu anh thấy cậu ta ngứa mắt thì có thể lên giao chiến”.
Âu Dương Kim Tôn hừ nói: “Hoàng Phủ Thiên Quân, anh biết tôi đang nói gì mà. Sang năm là ngày mở Thiên Võ Bí Cảnh của Địa Tiên Giới. Thực lực bên ngoài của chúng ta chỉ có năm mươi người thôi, vốn cạnh tranh đã rất gay gắt rồi, giờ lại có thêm Ngô Bình, chúng ta có thể bị loại mất đấy”.
Hoàng Phủ Thiên Quân vẫn thờ ơ nói: “Thế anh tính sao?”
“Hãy tìm cơ hội để trừ khử Ngô Bình”, Âu Dương Kim Tôn lạnh giọng nói: “Với thực lực của hai gia tộc chúng ta thì dù có giết cậu ta, Võ Thần Ti cũng không thể làm gì mình đâu”.
Hoàng Phủ Thiên Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Được”.
Lúc này, Ngô Bình và Long Cương đã giao thủ được hơn trăm chiêu. Long Cương càng đánh càng hăng, hơn nữa không chỉ đơn thuần là tấn công nữa, mà bộ pháp và kỹ xảo còn điêu luyện và nhiều hơn. Bấy giờ, Ngô Bình mới ý thức được là ban đầu Long Cương chỉ che giấu thực lực.
“Có thể đánh với tôi đến tận bây giờ, chứng tỏ cậu cũng giỏi đấy”, Long Cương vừa ra tay vừa cười nói, động tác ngày một nhanh hơn.
Ngô Bình hơi đuối, thể chất của Long Cương quá mạnh, lại dày dặn kinh nghiệm chiến đấu nên tạo áp lực rất lớn cho anh. Sau hơn một trăm chiêu, tay anh bắt đầu tê dại, sức lực cũng cạn dần, tốc độ phản ứng không còn nhanh như ban đầu. Ngô Bình dần rơi vào thế yếu, muốn tiến hay lùi cũng thiếu không gian, Quỷ Thần Bộ cũng không còn linh hoạt như trước.
Long Cương thì vẫn thế, dù Ngô Bình mạnh hơn hay yếu đi, các đòn tấn công của anh ta vẫn không thay đổi, vẫn tiến hành tuần tự và mạnh mẽ hơn.
Sau khi quan sát trận đấu đến lúc này, Đường Hi thở dài nói: “Chắc cậu Ngô sắp thua rồi”.
Đường Hồng Y nói: “Chưa chắc, ông đừng quên cậu ấy là tông sư quyền ý đấy”.
Đường Hi cau mày: “Ý của bà là cậu ấy có thể bứt phá khi chịu áp lực ư?”
Đường Hồng Y: “Quyền ý luôn thay đổi, càng rèn luyện thì uy lực tạo ra càng mạnh. Rõ ràng Tiểu Ngô chỉ thiếu kinh nghiệm thực chiến thôi, sau trận đấu này, cậu ấy sẽ có rất nhiều thu hoạch”.
Âu Dương Kim Tôn cười lạnh nói: “Đúng là quyền ý rất lợi hại, nhưng Long Cương là cao thủ cảnh giới Địa Tiên, Ngô Bình không có cửa thắng đâu”.
Đường Băng Vân có vẻ lo lắng, nhưng lại nghe thấy có người nói: “Băng Vân, đừng lo lắng, nhất định Ngô Bình sẽ thắng”.
Đường Băng Vân ngoảnh lại nhìn thì thấy là Đường Thiên Hạc, cô ấy vội nói: “Ông ba, Ngô Bình đang ở thế hạ phong rồi”.
Đường Thiên Hạc mỉm cười: “Với cậu ấy mà nói thì ở thế hạ phong chưa chắc đã là xấu đâu”.
Đường Băng Vân khó hiểu hỏi: “Ông ba nói vậy là sao?”
“Con người sẽ trưởng thành nhanh hơn khi ở trong nghịch cảnh mà, cô thử nghĩ xem có cuộc đời của nhân vật lớn nào thuận buồm xuôi gió không?”, Đường Thiên Hạc nói: “Hơn nữa, tài luyện đan của cậu Ngô rất giỏi, nhất định sẽ có điểm phi thường, tôi tin cậu ấy”.
Song, ngoài một số ít người như Đường Thiên Hạc ra thì hầu hết mọi người đều không đánh giá cao Ngô Bình.