Thấy sắp đến giờ, anh mới lau miệng rồi đi tới lối vào Thiên Khuyết. Người phụ trách của Hà Thị đã nhận ra anh nên nhanh chóng tiến lên chào hỏi: “Ngô công tử, còn vài phút nữa là Thiên Khuyết mở rồi, anh đến đúng lúc lắm ạ”.
Ngô Bình gật đầu rồi đứng chờ ở cửa. Lúc này, một công tử áo vàng đứng cạnh đó chợt nói: “Trông anh lạ thế”.
Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Tôi không quen anh”.
Lệ Cửu Tiết nhìn qua rồi nói: “Đây là tiểu vương gia Hứa Thiên Châu của vương phủ Hắc Thuỷ!”
Ngô Bình thấy lạ, tại sao đi đâu anh cũng gặp người của hoàng triều Thái Sử thế nhỉ.
Hứa Thiên Châu cười nói: “Lệ công tử, anh quen anh ta à?’
Lệ Cửu Tiết có vẻ phức tạp đáp: “Anh ấy là Ngô Bình - người đứng đầu đại hội quần hùng, hơn nữa còn là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh”.
Hứa Thiên châu nghe xong thì vẻ cao ngạo đã biến thành ngại ngùng, người đứng đầu đại hội quần hùng ư? Hắn chắp tay nói: “Thì ra là Ngô công tử, tôi thất lễ rồi!”
Ngô Bình: “Không sao!”
Lệ Cửu Tiết ho khan một tiếng rồi nói: “Anh Ngô, nghe nói Hà Thị đã mua được khá nhiều đan dược nhất phẩm của anh, không biết tôi có thể mua một ít được không?”
Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Chuyện này để sau đi”.
Lệ Cửu Tiết: “Được, chờ rời khỏi Thiên Khuyết rồi tính nhé”.
Sau đó, anh ta tiến lại gần Ngô Bình rồi nói: “Ngô công tử, nghe nói lần này Thiên Khuyết mở sẽ có ít nhất 300 nghìn người tham gia tuyển chọn. Thực lực của anh phi phàm như vậy, nhất định có thể tiến vào tốp mười và có tư cách khiêu chiến bảng Tiểu Tiên”.
Ngô Bình: “Đều là người trẻ hết à?”
Lệ Cửu Tiết: “Ừm, tất cả người vào Thiên Khuyết đều không được quá 200 tuổi”.
200 tuổi với tu sĩ mà nói thì vẫn là trẻ, dưới 100 thì như thiếu niên.
Trong lúc họ đang nói chuyện thì cửa Thiên Khuyết chợt mở, một tia sáng màu tím bắn ra.
Có người nói: “Các công tử, có thể vào rồi”.
Mọi người ùa vào trong.
Không gian vặn vẹo, các sức mạnh giáng xuống, tất cả bọn họ đều bị cuốn lất rồi đến những nơi khác nhau.
Không lâu sau, Ngô Bình thấy mình đang đứng ở một quảng trường rộng lớn, có khoảng 300 người ở đây, chắc là một nhóm nhỏ.
Bầu trời có màu tím và rất cao, mặt trời toả sáng, phía xa xa là hư không, không có cảnh sông nước gì hết.
Ngô Bình quan sát một lát thì thấy những người này đều đến từ các Tiên Giới khác nhau, ai cũng không hề đơn giản, trong đó người có tu vi thấp nhất cũng ngưng tụ được thần anh rồi, có người tu vi còn cao đến tầng thứ chín, thứ mười Thần Thông.
Lúc này có một giọng nói vang lên bên tai mọi người: “Vòng tuyển chọn bắt đầu! Sau đây, mỗi người sẽ có một số. Ai lấy được số thì có thể tuỳ ý khiêu chiến một người. Chủ động khiêu chiến một lần thì đương nhiên được một điểm, nếu đánh bại đối thủ thì được cộng hai điểm, còn thua thì không được điểm, hoà thì được một điểm, thời gian giới
hạn trong hai tiếng. Hết giờ, mười người có điểm cao nhất sẽ được khiêu chiến cao thủ trên bảng Tiểu Tiên”.