Đường Băng Vân vội vàng chạy đến hỏi: “Sao rồi?”
“Luyện được hai lò, hiệu quả khá ổn”, nói đoạn, anh đưa lọ đan cho Đường Băng Vân: “Trong này có bảy viên quy nguyên đan, mau sai người đưa cho ông nội cô đi. Cách bảy ngày uống một viên, sau bốn mươi chín ngày, có lẽ ông nội cô sẽ phục hồi tu vi”.
Đường Băng Vân mừng rỡ đáp: “Tôi sẽ đích thân đi, anh ở đây đợi tôi nhé!”
Lúc này trời vừa hửng sáng, Đường Băng Vân ngồi trực thăng đến sân bay gần nhất. Cô ấy muốn về Thục càng nhanh càng tốt để tận tay đưa đan dược cho ông nội!
Sau khi tiễn Đường Băng Vân, Ngô Bình lập tức cảm thấy uể oải vô cùng. Luyện đan đúng là rất mệt, cả tinh thần và thể xác đều không chịu nổi.
“Anh Ngô Bình vất vả rồi, Mộng Trần có thể xoa bóp giúp anh, xua tan mệt mỏi”.
Ngô Bình cười bảo: “Được, tôi cũng phải nghỉ ngơi một lát”.
Vào nhà, Lạc Mộng Trần xoa bóp cho anh một lúc, anh đã ngủ say.
Sáu giờ rưỡi, Ngô Mi thức dậy, biết anh trai đã về nhà nên định đi gọi anh. Lạc Mộng Trần vội nói: “Tiểu Mi à, tối qua anh trai em không được nghỉ ngơi nhiều, để anh ấy ngủ thêm một lúc nhé”.
Ngô Mi lập tức ra vẻ “em hiểu mà”, đoan nói: “Chị Mộng Trần à, tối qua hai anh chị đều không ngủ ạ?”
Lạc Mộng Trần đỏ mặt nói: “Ngô Mi, em hiểu nhầm rồi…”
Ngô Mi cười hì hì: “Chị không cần giải thích, em đâu còn là trẻ con, em hiểu cả mà”.
Trương Lệ trừng mắt với con gái: “Con đừng nói lung tung”, rồi vừa nhìn Lạc Mộng Trần vừa cười ha ha, ánh mắt như thể nhìn con dâu vậy.
Lạc Mộng Trần càng thấy ngại hơn. Cô ta ở nhà Ngô Bình suốt khoảng thời gian này nên đã sớm thân thiết với Trương Lệ và Ngô Bình, đôi bên thân thiết như người một nhà.
Ngô Mi đã đến trường. Đến mười giờ, Ngô Bình mới thức dậy. Lạc Mộng Trần vội vàng xuống bếp chuẩn bị món ăn cho anh. Sau khi Ngô Bình tắm rửa xong, bàn ăn đã bày đủ loại món ăn phong phú.
Ngô Bình đúng là rất đói, bắt đầu thưởng thức món ngon một cách thoả thuê.