Trước đó, nhờ có mật mã gen mà thể chất của Ngô Bình đã tăng lên nhanh chóng, giờ có thêm linh khí Tử Long nữa nên anh tiến bộ càng nhanh hơn.
Cùng lúc đó, phôi của Đạo Chủng cũng đang hấp thu linh khí Tử Long và mập mạp hơn, ánh sáng bảy màu toả ra cũng sáng màu hơn.
Ngô Bình tập trung tu luyện đến mức quên cả thời gian, khi anh mở mắt ra thì trời đã tối, Đường Tử Di đang ngồi gần đó nhìn anh đến ngây người.
Anh vỗ vào đầu mình rồi nói: “Tử Di, em chờ anh lâu chưa?”
Đường Tử Di liếc nhìn anh rồi nói: “Cũng không lâu lắm, mới hơn ba tiếng thôi”.
Ngô Bình áy náy: “Anh xin lỗi”.
Đường Tử Di cười nói: “Xin lỗi gì chứ, mình ra ngắm hoa đào đi”.
Hao đào? Ngô Bình sáng mắt lên, anh và Đường Tử Di đi ra sân thượng thì thấy cây đào tiên đã cao hơn hẳn, hơn nữa còn nở ra 24 bông hoa đào màu hồng nhạt.
Hương hoa bay đi khắp nơi, vừa ngửi đã thấy toàn thân khoan khoái.
Đường Tử Di: “Cây này hay thật đấy, lại ra hoa vào mùa này”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Tử Di, thế là nó sắp kết trái rồi, đến khi ấy, anh sẽ cho em ăn thử đầu tiên”.
Đường Tử Di: “Được, chắc sẽ ngon lắm đây”.
Sau đó, cô ấy vươn vai nói: “À, sắp đến ngày mở chợ đen ở Giang Nam rồi đấy, anh có đi không?”
Ngô Bình chưa đến đó bao giờ, nhưng anh nghe nói chợ đen ở Giang Nam chỉ mở mỗi năm một lần, quy mô rất lớn, cái gì cũng có.
Ngô Bình cười nói: “Có chứ, đi thử vận may coi sao”.
Đường Tử Di: “Vậy mình cùng đi nhé!”
Sau đó, cô ấy nhìn đồng hồ: “Bố em biết anh tới Vân Kinh nên sai em tới mời anh sang nhà chơi”.
Thật ra, Ngô Bình không muốn đi, giờ anh chỉ muốn tận hưởng giây phút riêng tư bên Đường Tử Di. Song, Đường Minh Huy lại muốn gặp anh nên anh không thể từ chối được.
40 phút sau, hai người đã xuất hiện ở sơn trang Vân Đỉnh.
Vợ chồng Đường Minh Huy đã chờ sẵn ở nhà, vừa thấy Ngô Bình tới là cười nói: “Ngô Bình, mau ngồi đi, có đói không? Hay ăn cơm trước nhé?”
Đường Tử Di: “Để lát nữa đi bố, con chưa đói”.
Đường Minh Huy: “Ừ, vậy mình nói chuyện trước”.
Lúc này, có một cô gái xinh đẹp trông hao hao Đường Tử Di bước ra, đó chính là Đường Tử Yên - em gái của cô ấy. Khí chất hiện giờ của Đường Tử Yên đã khác hẳn lúc trước.
Nhìn thấy Ngô Bình, cô bé lễ phép chào hỏi: “Thầy ạ”.
Ngô Bình quan sát Đường Tử Yên, cô bé từng mắc chứng sống khép kín, để điều trị nên Ngô Bình đã dạy cô bé tu hành và truyền cho cô bé Ngũ Thánh Trụ.
Mới hơn hai tháng trôi qua mà Đường Tử Yên đã khác hẳn, trong người còn xuất hiện chân khí.
Ngô Bình hài lòng nói: “Tử Yên, xem ra thời gian qua em đã rất chăm chỉ, lát anh sẽ dạy em thêm công pháp mới”.
Đường Tử Yên sáng mắt lên rồi ra sức gật đầu.
Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu nhiều. Từ ngày theo cháu học tu hành, Tử Yên đã thay đổi hẳn, giờ ngày nào con bé cũng ôm chú một lần”.