Ngô Bình suy nghĩ nói: “Cô đến Thái Hoàng Giáo với tôi đi! Cô không phải muốn bước vào thế lực lớn à? Thái Hoàng Giáo cũng là lựa chọn khá tốt, giáo chủ Thái Hoàng cũng là cường giả Hỗn Độn”.
Thạch Lan cười: “Được, anh đợi tôi một chút, để tôi gọi điện cho người nhà thông báo”.
Thạch Lan rất quý trọng người thân kiếp này, cô ấy nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ mình, dùng vài câu mềm nhẹ khuyên rồi đi với Ngô Bình qua Truyền Tống Trận, đến Thái Hoàng Giáo.
Trên một ngọn núi trong Thái Hoàng Giáo, Thạch Lan nói: “Bây giờ tôi thả Thiên Cực ra, anh cần phải kiểm soát được nó trong vòng mười phút. Nếu không, Thiên Cực có thể rơi vào tay cường giả!”
Ngô Bình gật đầu: “Được!”
Đôi tay Thạch Lan niết quyết, Đạo Anh của cô lập tức xuất hiện giữa không trung. Đạo Anh vừa há mồm đã phun ra một binh khí hình kỳ lạ, nửa thân trước là hình tam lăng, nửa đoạn sau là cây gậy phóng ra hung khí ghê người! Thứ đó chính là Thiên Cực! Thiên Cực vừa xuất hiện, bầu trời đã xuất hiện đầy tia chớp màu tím đen liên tục bổ vào Thiên Cực. Cùng lúc đó, vô số khí tức của Thiên Giới ồ ạt ập đến, khiến trời và mây đổi màu.
Thạch Lan nói: “Nhanh lên!”
Ngô Bình lập tức thả Dương Thần của mình ra, Dương Thần cao hơn một vạn trượng, lập tức bắt Thiên Cực lại. Dáng vẻ của bầu trời cũng mang theo khí thế ác độc ngập bầu trời, thiêu bàn tay Ngô Bình bốc khói loãng, tự động rung lên. Anh sử dụng sức mạnh Cấm Thiên, muốn kiểm soát hung vật này!
“Xèo xèo!”
Trên Thiên Cực bốc lên một sấm chớp màu tím, sức mạnh khủng bố hung thần kia nhanh chóng chui vào cơ thể của Ngô Bình. Sức mạnh này hủy diệt tất cả hết tất cả sự sống, khiến người ta vô cùng khó chịu. Ngô Bình cảm giác năng lượng này ẩn chứa một bộ phận sức mạnh cấm kỵ, vả lại còn thuộc cấm kỵ tối cao trong Thập Nhị Trọng cấm!
Anh ngạc nhiên hét lên: “Cửu Dương Hóa Cấm!”
Ầm ầm!
Anh sử dụng toàn sức mạnh của bản thân, Cửu Dương Hóa Cấm đồ xuất hiện sau lưng Dương Thần, kết hợp với sức mạnh cấm thiên liều mạng luyện hóa!
Sức mạnh cấm thiên không nhỏ, lại phối hợp với thể chất Bát biến của Ngô Bình. Lúc này mới có thể đè được hung khí của Thiên Cực. Sức mạnh Cửu Dương Hóa cấm vận chuyển, cũng khiến cho hung khí Thiên Cực càng ngày càng yếu đi. Cuối cùng, nó dịu ngoan hơn và bị Dương Thần của Ngô Bình nuốt trọn và quay về bản thể.
Quá trình này nói thì chậm, nhưng thật xảy ra chỉ trong vài giây.
Lúc Dương Thân về, khí tức của Thiên Cực cũng biến mất. Những khí tức khủng bố kia dần trở nên lang thang không mục đích, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Sau khi Dương Thần nuốt Thiên Cực, Ngô Bình cảm giác nó vẫn liên tục phóng ra sức mạnh khủng bố như cũ. Nguồn lực lượng này, kích thích cho thần hồn trong cơ thể Ngô Bình tăng lên vô cùng lớn.
Anh sắp xếp cho Thạch Lan rồi đến chỗ bế quan để tu luyện, năng lượng màu bạc của Huyết tộc bị anh hút vào luyện hóa cộng với cả Thiên Cực cũng khiến cơ thể anh phát triển.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, Ngô Bình liên tục chịu đựng sức lực Thiên Cực kích thích khiến quá trình tu luyện rất đau đớn như đang ở trong luyện ngục. Nhưng Ngô Bình vẫn cắn răng chịu đựng đến cùng.
Cuối cùng, anh cảm giác trong cơ thể có những gông xiềng rất cứng cáp đang mở ra hết, cảm giác này giống như một con hổ dữ đang bị trói chặt tứ chi và miệng, bịt kín mắt rồi ném vào trong một căn phòng tối đen bị đóng kín. Nhưng đột nhiên căn phòng đó biến mất, mắt được tháo khăn, tứ chi cũng được cởi trói, cả người hổ dữ lập tức nhẹ bẫng đi, tầm nhìn thoáng bản, ngửa mắt lên trời gầm lớn, uy phong tỏa ra khắp nơi, oai phong lẫy lừng!
Ngô Bình cảm giác con hổ dữ kia vừa thoát được xiềng xích, còn muốn thoải mái hơn. Đáy lòng anh vui mừng, nhảy cẫng lên cất tiếng gầm gừ, lao ra khỏi phòng tu luyện.
Thạch Lan đang tu luyện cách đó không xa, nghe được tiếng động đã vội vàng đến xem. Cô ấy thấy dáng vẻ hớn hở của anh, tưởng anh phát điên nên vội vàng gọi lớn: “Lý Huyền Bình!”
Ngô Bình nhếch môi cười: “Ta không điên, chỉ đang vui mừng thôi”.
Thạch Lan trừng anh: “Đột phá rồi à?”
Ngô Bình bật cười: “Đột phá rồi”.