Người dẫn chương trình: “Đương nhiên, nếu họ thắng công tử thì sẽ nhận được phần thưởng lớn. Còn nếu thua thì phải nộp hết tài nguyên cho công tử”.
Ngô Bình: “Có bao nhiêu người khiêu chiến tôi?”
Người dẫn chương trình: “Thời gian quy định là bốn tiếng. Nếu trận đấu kết thúc nhanh thì số người khiêu chiến sẽ nhiều và ngược lại”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì hôm nay tôi sẽ phải chiến đấu với nhiều thiên kiêu lắm đây!”
Người dẫn chương trình cười nói: “Công tử có thực lực phi phàm nên đây cũng là chuyện dĩ nhiên”.
Ngô Bình lập tức nhảy lên lôi đài.
Lúc này, có một người đàn ông ở một thế lực đỉnh cấp nào đó tại Thiên Ngoại đang đứng trước một màn sáng, bên trong màn sáng đang phản chiếu hình ảnh Ngô Bình đứng trên lôi đài.
Người này đang dự tiệc với những người khác, tất cả bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng này rồi cười nói: “Đây là đại hội Thượng Thanh, đã có người đánh bại con rối siêu cấp, giờ sẽ tiếp nhận khiêu chiến của các anh hùng trong thiên hạ. Thiên công tử mà đánh bại người này thì sẽ nhận được giải thưởng của Thượng Thanh Giới, thực lực của cậu mạnh thế thì nên thử”.
Thiên công tử quan sát Ngô Bình rồi nói: “Người này chỉ là một Địa Tiên, nhưng có thể đi được đến vòng này thì chứng tỏ có thực lực rất mạnh, khả năng cao là có thể chất Chân Nhân thái cổ hoặc Thánh Nhân”.
Một người cười nói: “Thiên công tử, con cháu nhà họ Thiên thích nhân là chèn ép thiên kiêu, giờ cậu hay cho mọi người được mở mang tầm mắt bằng cách giết thiên kiêu này đi”.
Thiên công tử cười nói: “Nếu mọi người thích thì được thôi, tôi sẽ giết người này”.
Sau đó, người này giơ tay điểm vào màn sáng, một trận vận chuyển lập tức xuất hiện để đưa anh ta đi.
Phía này, Ngô Bình vừa nhảy lên lôi đài thì đã có một tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện, người này ngang tuổi anh, nhưng khí tức rất mạnh, chắc là cường giả cấp Đạo Tôn.
Người này mặc tiên bào màu vàng, tóc buộc cao sau đầu, dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú.
Anh ta cười hỏi: “Anh bạn muốn chết thế nào?”
Ngô Bình cười khẩy: “Lo cho thân mình trước đi, nếu có người phải chết thì đó là anh đấy”.
Người này chính là Thiên công tử, anh ta cười nói: “Đúng là người trẻ tuổi còn nông nổi, thôi trước khi chết, tôi sẽ cho anh biết tên tôi. Nhớ nhé, tôi là Thiên Ức - con cháu nhà họ Thiên”.
“Cái gì! Là người nhà họ Thiên này, hỏng rồi, công tử số chín này nguy rồi”.
“Nhà họ Thiên giỏi lắm à?”, một người không rõ hỏi.
“Giỏi ư? Ha ha, đến người hầu nhà họ Thiên cũng có tu vi Chân Tiên thì anh nói xem nhà họ có giỏi không? Nhất là Thập Kiệt của nhà họ Thiên, ai cũng có lực chiến đấu cấp Đạo Tôn đấy”.
“Thực lực của Thiên Ức này thế nào, đứng thứ mấy trong nhà họ Thiên?”
“Một trong những người đứng đầu của lớp trẻ đấy, thứ hạng cao lắm, chắc công tử số chín không phải đối thủ của anh ta đâu”.
Ngô Bình vẫn bình thản như thường: “Anh có khá nhiều đồ quý, lát tôi đánh bại anh rồi thì anh phải giao chúng cho tôi”.
Thiên Ức cười lạnh: “Thực lực của tôi, kẻ như anh sao biết được!”
Ngô Bình: “Đừng khoác lác nữa, chém gió tới mức sắp thành bão rồi kìa”.