Ngô Bình cũng chẳng để bụng, gật đầu với Lãnh Nguyên Cát rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nhìn thấy Lãnh Như Yên, Lãnh Nguyên Cát đột nhiên nói: "Như Yên, cháu và bố cháu đều ở đây nên chú sẽ nói luôn".
Lãnh Kình Phong hơi ngạc nhiên: "Nguyên Cát, có chuyện gì vậy, không thể đợi đến lúc ăn cơm rồi nói sao?"
Lãnh Nguyên Cát đáp: "Anh à, em không ở lại ăn cơm đâu, lát nữa em phải đi dự tiệc rồi".
Lãnh Như Yên nhìn chú mình, trong lòng dấy lên một dự cảm ông lành. Cô đáp: "Chú Hai, chú nói đi".
Lãnh Nguyên Cát thở dài: "Mấy năm nay đều là chú chạy tới chạy lui để quán xuyến việc nhà. Bố cháu chỉ một lòng tu luyện, không quản cũng chẳng hỏi tới. Như Yên cháu có năng lực nhưng tuổi còn quá trẻ, vẫn chưa thể làm nên việc lớn. Hai năm nay thị trường không tốt, ngành nhôm điện phân lỗ nặng, chúng ta cũng tổn thất nặng nề".
"Cho nên, chú định bán xưởng nhôm, dốc sức vào kinh doanh bất động sản. Mọi người cũng thấy rồi đấy, sáu tháng đầu năm nay đã lỗ hơn một tỷ tệ, còn công ty bất động sản thì kiếm được hơn hai tỷ".
Lãnh Như Yên cau mày đáp: "Chú Hai, cháu không đồng ý. Dự án nhôm điện phân là cái gốc của chúng ta, giờ đang lỗ nhưng sau này sẽ khả quan hơn. Bất động sản nhìn thì có vẻ như kiếm được tiền nhưng vốn đổ vào cần rất nhiều".
Lãnh Nguyên Cát đáp: "Chú biết hai bố con cháu chắc chắn sẽ không đồng ý nên chú còn một phương án khác".
Lãnh Kình Phong không phải kẻ ngốc, ông ấy hiểu ý của Lãnh Nguyên Cát nên đáp: "Nguyên Cát, chú muốn chia tài sản sao?"
Lãnh Nguyên Cát mặt không cảm xúc đáp: "Anh trai, anh thấy như vậy có được không? Dự án bất động sản em nhận còn hai bố con anh tiếp tục kinh doanh nhôm điện phân".
Lãnh Như Yên nghe xong lập tức phản đối: "Chú Hai, mấy năm nay chú đã đổ năm sáu chục tỷ vào dự án bất động sản. Hiện giờ xưởng không kiếm được tiền thì chú đá sang cho bố con cháu, tự mình nhận lấy phần béo bở. Chú nghe như vậy mà hợp lý sao?"
Lãnh Nguyên Cát cũng không nổi giận mà bình thản đáp: "Như Yên, nghe chú nói hết. Chú đã tìm chuyên gia đánh giá tài sản rồi. Giá trị của các nhà máy phát điện và công xưởng cộng lại vào khoảng bốn mươi lăm tỷ tệ, trừ đi hai mươi ba tỷ tiền nợ là còn hai mươi hai tỷ tệ tài sản ròng. Còn công ty bất động sản tài sản ròng là ba mươi tám tỷ tệ, cả hai sản nghiệp cộng lại là sáu mươi tỷ tệ. Bố cháu có bốn mươi phần trăm cổ phần thì có thể nhận hai mươi tư tỷ tệ, phần còn lại sẽ là của chú".
"Nếu bố con cháu muốn công xưởng thì cứ tiếp quản công xưởng, chú sẽ bù thêm cho bố con cháu hai tỷ tệ. Nếu bố con cháu không muốn tiếp quản công xưởng thì bán quách đi, được bao nhiêu tiền đều là của bố con cháu. Sau đó chú sẽ bù thêm một khoản cho đủ hai mươi tư tỷ tệ".
Lãnh Kình Phong vẻ mặt vô cùng khó coi. Ông ấy không ngờ em trai ruột của mình lại đòi chia tài sản như vậy. Thực ra sản nghiệp gia đình ban đầu cũng là do Lãnh Kình Phong lăn lộn xây dựng nên cái gốc, còn em trai ông sau này mới tiếp quản. Năm đó, ông chia cho em trai mình năm mươi phần trăm cổ phần mà nào có ngờ sẽ có ngày hôm nay!
Lãnh Nguyên Cát ngoài mặt thì nói sẽ cho bố con Lãnh Như Yên lựa chọn nhưng thực ra họ chẳng còn lựa chọn nào khác bởi người của công ty bất động sản đều là người của Lãnh Nguyên Cát. Nhưng nếu nhận công xưởng thì chắc chắn là phải gồng lỗ một thời gian, lại cũng chưa chắc đã gồng nổi.
Tất cả mọi người đều im lặng. Vài phút sau, Lãnh Như Yên đột nhiên nói: "Chú Hai, được, vậy cứ làm như chú nói đi. Nhà cháu nhận công xưởng, chú nhận công ty bất động sản, ngoài ra hãy bù cho nhà cháu thêm hai tỷ tệ".