Con chó: “Tôi là một con chó vô địch ở đó đấy, chủ nhân của tôi là một đại mỹ nữ. Một lần, chủ nhân lái xe xảy ra tai nạn, chúng tôi đều bị thương nặng. Ngay khi tai nạn xảy ra, một luồng sức mạnh đã bao lấy chúng tôi, sau đó tinh thần của tôi đã bị đưa đến đây”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Vậy là chỉ có tinh thần của ngươi đến vũ trụ võ đạo thôi, còn cơ thể thì vẫn ở vũ trụ chính hả?”
Con chó gật đầu: “Tinh thần và cơ thể của tôi là một thể, tôi bây giờ còn đang bị què nên chẳng làm được gì”.
Ngô Bình: “Chủ nhân của ngươi cũng đến đây rồi à?”
Con chó: “Chắc không, chỉ có tinh thần của tôi xuyên đến đây thôi. Thật ra từ nhỏ tôi đã phi phàm và thông minh hơn con người rồi”.
Ngô Bình: “Ngươi thông minh hơn con người ư?”
Con chó: “Ừ, tôi là tâm phúc của chủ nhân đấy, không có tôi bảo vệ thì chủ nhân không sống được đến nay đâu”.
Ngô Bình nghi hoặc: “Kỳ lạ, một con chó như ngươi mà thông minh hơn con người, lẽ não kiếp trước ngươi là người?”
Con chó: “Không biết, anh giúp tôi quay về được không?”
Ngô Bình: “Giúp thế nào?”
Con chó: “Nghe vẻ anh cũng rất giỏi, chờ khi nào anh đến vũ trụ chính thì hãy dẫn tôi theo”.
Ngô Bình: “Tại sao ta phải dẫn ngươi theo?”
Con chó nhìn anh: “Nếu anh đưa tôi đi cùng thì tôi có thể giới thiệu cho anh làm quen với chủ nhân của tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Ta có con rồi nên điều kiện này không hấp dẫn đâu”.
Con chó cuống lên: “Chủ nhân tôi xinh lắm đấy, đến lúc đó rồi anh sẽ biết”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi được rồi, nếu ta đến được đó thì sẽ dẫn ngươi đi cùng”.
Con chó mừng rỡ: “Nhớ giữ lời đấy”.
Ăn nó xong, Ngô Bình dẫn nó bay tiếp đến mỏ thiên tinh.
“Này, ngươi có sợ độ cao không?”, Ngô Bình hỏi.
Con chó: “Này cái gì, tôi có tên, chủ nhân gọi tôi là Nhị Cẩu”.
Ngô Bình trêu nó: “Ngươi là Nhị Cẩu, vậy anh ngươi là Đại Cẩu à?”
Con chó: “Đúng, tôi sinh thứ hai nên là Nhị Cẩu”.
Ngô Bình: “Được rồi, giờ chúng ta sẽ đến mỏ thiên tinh để lấy thiên tinh tu luyện”.
Nhị Cẩu: “Thiên tinh ư? Tôi có thể giúp anh”.
Ngô Bình: “Ngươi có thể giúp ta ư?”
Nhị Cẩu: “Tôi có một năng lực là di chuyển đồ đạc, tôi sẽ vận chuyển thiên tinh cho anh”.
Ngô Bình: “Ngươi chuyển được bao xa?”
Nhị Cẩu: “Tôi chuyển được qua núi, qua biển”.