Đường Băng Hiên sáng mắt lên hỏi: “Anh rể, tên nó là tinh thạch linh hồn ạ?”
Ngô Bình cầm lấy viên tinh thạch, anh có thể cảm nhận được lực linh hồn ẩn chứa bên trong nó, nó chính xác là tinh thạch linh hồn.
Ngô Bình nói: “Ừ, là tinh thạch linh hồn đấy”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, nó có giá trị thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Nó có nhiều công dụng lắm, hồn lực thiên tiên ở bên trong có thể dùng để luyện chế Thiên Tiên Bổ Hồn Đan, rất có ích với người bị tổn thương thần hồn”.
Đường Băng Hiên cười nói: “Anh rể giỏi thật đấy! Em còn tưởng nó chỉ là một viên thuỷ tinh bình thường”.
Ngô Bình hỏi: “Băng Hiên, em lấy thứ này ở đâu?”
Đường Băng Hiên cười đáp: “Mùa hè năm nay, em với mấy đứa bạn đã đến núi Thông Thiên chơi. Khi xuống núi thì thấy một hồ nước, bọn em xuống đấy bơi thì tìm được viên tinh thạch này. Ban đầu, em cứ tưởng nó là thuỷ tinh nên cũng không để ý lắm. Nhưng về sau, em phát hiện mỗi khi em chạm vào nó là rất có tinh thần, khả năng ghi nhớ cũng tốt hơn. Từ đó, em mới biết nó là vật phi phàm”.
Ngô Bình hỏi: “Núi Thông Thiên nào?”
Đường Băng Hiên: “Ngay cạnh núi Thanh Thành ạ, đấy là điểm du lịch mới khai phá”.
Ngô Bình ghi nhớ rồi cười nói: “Khi nào rảnh, anh sẽ đến xem sao”.
Ngô Bình ngập ngừng rồi nói tiếp: “Băng Hiên, em bán khối tinh thạch này cho anh được không?”
Đường Băng Hiên cười nói: “Nếu anh cần thì em tặng anh đấy”.
Ngô Bình: “Anh không nhận thế được đâu, anh sẽ luyện chế một lò Địa Nguyên Đan, khi nào xong, anh sẽ cho em một viên nhé!”
Đường Băng Hiên sáng mắt lên rồi hỏi: “Anh rể, Địa Nguyên Đan là thuốc gì ạ? Có tác dụng gì hả anh?”
Ngô Bình: “Nó giúp kéo dài tuổi thọ, giúp em sống khoẻ mạnh không bệnh tật. Điều quan trọng nhất là trước năm 70 tuổi, gương mặt sẽ không bị lão hoá. Còn nữa, uống vào rồi thì da dẻ sẽ đẹp lắm đấy”.
Đường Băng Hiên suýt nữa hét lên: “Nhiều công dụng thế ạ! Thích quá, anh nhớ cho em nhé”.
Đường Băng Vân liếc Đường Băng Hiên một cái rồi hỏi Ngô Bình: “Có phần của em không đấy?”
Ngô Bình cười hì hì: “Có chứ, anh luyện chính cho em mà”.
Đường Băng Vân vui vẻ hỏi: “Luyện chế đan dược ấy có khó không anh?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng không khó lắm, nhưng khó hơn luyện Long Hổ Luyện Hình Đan”.
Nói rồi, anh viết những thứ cần chuẩn bị rồi đưa cho Đường Băng Vân. Trong số các dược liệu cần dùng thì có một vị sâm là quý ra thì các vị thuốc khác đều dễ tìm.
Khoảng một tiếng sau, Đường Băng Vân đã mang đủ dược liệu về, tổng có 14 vị.
Ngô Bình cầm dược liệu rồi đi đến phòng luyện đan của Đường Thiên Hạc để mượn lò của ông ấy. Đường Thiên Hạc mong còn không được nên lập tức đứng bên cạnh học hỏi ngay.
Song, quá trình khống chế ngọn lừa thì ông ấy không thể học mót được, Ngô Bình không nói nên ông ấy chỉ biết xem thôi.
Thấy Ngô Bình lấy than Long ra, Đường Thiên Hạc chấn động nói: “Loại than chuyên dùng để luyện đan trong truyền thuyết đây ạ?”
Ngô Bình đáp: “Ừm, tên của nó là than Long”.