Tường tưởng Ngô Bình cố tình nói ngược nên sợ đến mức bật khóc nói: “Ngô công tử, tôi biết lỗi thật rồi. Thật ra, cô gái đó là tôi bỏ tiền ra mua về chơi đùa. Chúng tôi cố ý bảo cô ta khóc, chứ không bắt nạt gì cô ta cả”.
Ngô Bình không quan tâm chuyện này, anh nói: “Nhà họ Mộng các cậu kinh doanh gì?”
Tường: “Thưa công tử, nhà tôi chủ linh buôn bán bùa chú. Có ai bán thì chúng tôi mua, sau đó tăng giá rồi bán ra ngoài”.
Ngô Bình: “Vậy chắc nhà cậu có nhiều bùa chú lắm nhỉ?”
Tường: “Cũng không hẳn, nhưng từ thời ông nội thì nhà tôi đã bán bùa rồi nên đúng là trong nhà có khá nhiều bùa cổ”.
Ngô Bình: “Tiểu Tường, chúng ta không đánh thì không quen biết, cậu hãy dẫn tôi đến kho của nhà cậu xem. Tôi xem có cái nào thích hợp thì mua. Nếu có thì tôi sẽ mua vài lá, cậu yên tâm, tôi sẽ trả đúng giá nhà cậu đưa ra”.
Tường thấy rất mù mờ, không biết tại sao Ngô Bình lại muốn đi xem bùa, nhưng gã không kịp nghĩ nhiều mà vội nói: “Được ạ, mời công tử đi theo tôi”.
Ngô Bình nói với nhóm Hoả Hoàng Nhi: “Mấy đứa về nhà trước đi, đừng có chạy lung tung nữa”.
Nguyệt Thanh Ảnh biết nhất định Ngô Bình đã phát hiện ra điều gì đó nên không hỏi nhiều, chỉ lặng lặng đi theo anh đến kho của nhà họ Mộng.
Tường vừa đi vừa thấp thỏm vì sợ Ngô Bình hỏi tội. Khi đến nhà họ Mộng, bố của Tường là Mộng Văn Sinh cũng vội vàng ra nghênh đón. Xem ra ông ấy đã biết chuyện mà con trai mình làm rồi nên mới có vẻ lo lắng như vậy.
Mộng Văn Sinh vừa đen vừa lùn, mắt thì đầy nếp nhăn, ông ấy cười nói: “Mời Ngô công tử, nhà tôi mấy chục năm qua đã tích được khá nhiều bùa cổ, mời cậu xem”.
Ngô Bình quan sát Mộng Văn Sinh thì thấy trên người ông ấy cũng có loại khí tức đặc biệt kia, điều này chứng tỏ hai bố con họ đều từng tiếp xúc với thứ này trong một thời gian ngắn.
Anh cười nói: “Ông chủ Mộng, tôi đến xem bùa thôi, ông đừng căng thẳng thế”.
“Vâng, tôi không căng thẳng nữa”, Mộng Văn Sinh vừa nói vừa lau mồ hôi.
Đến kho rồi, Ngô Bình chỉ đứng ở cửa nhìn nhưng không cảm nhận được khí tức kia. Vì thế, anh nhắm mắt lại rồi dùng thần niệm phong toả cả nhà họ Mộng.
Một lát sau, anh cười nói: “Ông chủ Mộng, có phải ông giấu đồ tốt đi rồi không? Không muốn bán cho tôi à?”
Mộng Văn Sinh hoảng sợ nói: “Ngô công tử, không có chuyện đó đâu! Bùa chú có giá trị nhất đều ở đây rồi”.
Ngô Bình nhắc nhở ông ấy: “Thế thứ trong phòng sách của ông thì ao?”
Mộng Văn Sinh sững người, sau đó nói: “Công tử muốn nói đến tảng đá có phù văn ư?”
Ngô Bình: “Lấy đây cho tôi xem”.
“Vâng, tôi đi ngay”.