Kết thúc buổi họp, Ngô Bình lập tức về cung điện của mình để nghiên cứu Lệnh Thần Thuật. Trước đó, anh chỉ đọc lướt qua thôi đã thấy nó rất tuyệt diệu rồi.
Anh đọc thật kỹ lại thì đã hiểu cách tu luyện của nó, nó có thể phát ra một một loại sóng gây nhiễu tần số lĩnh hồn của con người.
Khi hai làn sóng này tiếp xúc với nhau, sẽ khiến ý thức của người kia trở nên trống rỗng, thậm chí chấp hành mệnh lệnh của người thi triển thần thuật. Ban nãy, người thanh niên kia mới chỉ biết cách biến ý thức của người khác trở nên trống rỗng thôi, chứ chưa điều khiển suy nghĩ được.
Đọc xong, Ngô Bình cảm thấy Lệnh Thần Thuật là một phát minh đột phá của một cao nhân nào đó, nhưng vẫn chưa hoàn thiện và trở thành một môn thần thông thật sự. Nhưng tuy thế thì uy lực của nó cũng quá khiếp đảm rồi.
Ngô Bình đọc hết xong thì triệu tập nhân cách thái thượng và tiến vào trạng thái lĩnh ngộ ngay để hoàn thiện môn thần thuật.
Đến hơn năm giờ sáng, khi trời còn chưa sáng hẳn, anh đã hoàn thiện được bước đầu rồi. Vì thế, anh gọi Lý Dư tới rồi nói: “Lý Dư, xem tôi thử công pháp mới”.
Ngô Bình vừa nói dứt câu, Lý Dư đã thấy đầu óc trống rỗng, sau đó nhảy lên cao rồi múa may quay cuồng, Lý Tố ở cạnh đó được phen trố mắt ra nhìn.
Một lát sau, Lý Dư mới bình thường trở lại rồi ngẩn ra hỏi: “Tôi vừa như bị mất ý thức ấy”.
Lý Tố: “Không chỉ mất ý thức, mà còn làm việc khác nữa”.
Lý Dư lo lắng hỏi: “Tôi đã làm việc không nên làm với cô à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, còn làm ngay trước mặt tôi”.
Lý Dư thẹn thùng, sau đó giơ áo lên che mặt rồi chạy sang một bên.
Ngô Bình cười to: “Lệnh Thần Thuật này kỳ diệu quá!”
Lý Tố: “Chủ nhân, thuật này này lợi hại như thế, vậy sau này đánh nhau với người khác, chẳng phải chúng ta sẽ bất khả chiến bại sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Sao có thể chứ! Lệnh Thần Thuật này chỉ có thể dùng để tấn công bất ngờ, đối phó với những người thực lực bình thường hoặc hơi yếu thôi. Nếu có một Thiên Tiên đứng trước mặt tôi, Lệnh Thần Thuật này chưa chắc đã có tác dụng”.
Lý Tố: “Thế cũng rất lợi hại rồi”.
Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Lý Tố, cô thấy Lý Dư thế nào?”
Lý Tố thẳng thắn nói: “Mặc dù cậu ta là cá hóa rồng nhưng tôi vẫn chấp nhận được”.
Ngô Bình mỉm cười: “Vậy được. Quay về rồi tôi sẽ tổ chức đám cưới cho cả hai, cô có năm đứa con, giờ có thêm một người cha giúp cô chăm sóc bọn nhỏ thì cũng đỡ đần phần nào”.
Lý Tố dịu dàng bái một cái: “Cảm ơn chủ nhân đã tác thành”.
Ngô Bình sẽ không gán ghép lung tung, anh biết Lý Dư và Lý Tố có tình cảm với nhau trước rồi nên mới ghép đôi để họ được công khai ở bên nhau. Sau này sinh thêm cho nhà anh mấy con giao long nữa, vậy chẳng phải rất tuyệt sao?