Ngô Bình lạnh giọng nói: “Người Đông Doanh to gan thật, dám đến Viêm Long gây rối, ai cho các người dũng khí vậy hả?”
Anh tung một quyền vào mặt quái nhân, kiếm nguyên đáng sợ mang theo uy lực mạnh mẽ đánh nát mặt hắn, máu tươi phun ra.
Tên đó hét lên đau đớn rồi bay ra xa, sau đó bị Ngô Bình đạp ngã xuống đất.
Anh giẫm lên mặt hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Nói ngay, tại sao lại đến Viêm Long?”
Lúc này, sức mạnh Thần Vương của Ngô Bình bùng nổ nên đã hình thành áp chế với người này, hắn hét lớn rồi nói: “Cậu là Thần Vương ư? Không thể nào! Không ai có thể hấp thu sức mạnh Thần Vương được”.
Ngô Bình nói: “Người khác thì không nhưng tôi thì có. Trả lời câu hỏi, không thì tôi sẽ cho anh hồn bay phách tán!”
Ngọn lửa trên người quái nhân biến mất, để lộ ra dáng vẻ bình thường của con người, hắn nói: “Tôi là thần được tập đoàn Thiên Chiếu bồi dưỡng, tên là Hirano”.
Ngô Bình biết tập đoàn này, ngày trước anh và Sakaki đã va chạm, hơn nữa Sawako cũng từng ra tay với tập đoàn Tam Hữu, sau này anh phải ra tay thì ông ta mới chịu thôi.
Anh chợt có một dự cảm bất ổn nên hỏi: “Anh là người của tập đoàn Thiên Chiếu, thế thì đến Viêm Long làm gì?”
Hirano nói: “Tôi có sức mạnh của thần nên mới bay lên cao thử nghiệm uy lực, bất cẩn đã đến nhầm nước ta”.
Ngô Bình cười lạnh: “Bất cẩn? Anh có biết ngọn lửa mình vừa tạo ra đã giết bao nhiêu người rồi không?”
Hirano run rẩy nói: “Tôi biết lỗi rồi”.
Ngô Bình: “Tôi hỏi anh, tập đoàn Thiên Chiếu có bao nhiêu người giống anh?”
Hirano: “Hiện tại chỉ có một mình tôi, để bồi dưỡng tôi, tập đoàn đã dùng hết một phần ba tài sản”.
Ngô Bình: “Một phần ba tài sản ư?”
Hirano: “Vâng, có hơn ba nghìn người cùng dùng thuốc như tôi, nhưng chỉ có một mình tôi thành công, những người khác đều chết hết, không thì cũng thất bại”.
Ngô Bình: “Xem ra Sawako định đào tạo cao thủ, tiếc là anh quá ngu xuẩn, dám chạy đến Viêm Long thử nghiệm, nên tôi phải tiễn anh về trời thôi”.
Uynh!
Ngô Bình tung một chưởng đâm thủng tim của Hirano, hắn hét lên đau đớn, thần lực trong máu huyết đã bị Ngô Bình hấp thu hết.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có thêm một luồng sức mạnh rực lửa xuất hiện trong người mình, anh động tinh thần một cái là quanh người bốc cháy ngay.
Ngô Bình đánh chết Hirano xong thì có vài thành viên của Thiên Long đi tới, thấy hắn đã chết, họ thở phào một hơi.
“Long chủ!”, họ tiến lên chào hỏi.
Ngô Bình: “Người của chúng ta có ai chết không?”
Mấy người đó nhìn nhau, một người đáp: “Có bốn người bị thương và bảy người chết, thực lực của người này quá mạnh, chúng tôi không phải đối thủ”.
“Người dân thì sao?”
“Có vài trăm người chết, bị thương thì rất nhiều”, một người nói: “Người Đông Doanh thật ngang ngược, dám trắng trợn tấn công chúng ta”.