Mã tiêu đầu kính rượu Ngô Bình trước tiên, cười bảo: “Ngô tiêu sư, lần này may mà nhờ có cậu anh dũng chiến đấu, nếu không thì tất cả anh em sẽ không về được. Tôi thay mặt tất cả anh em của tiêu cục, kính cậu một chén!”
Ngô Bình cầm lấy chén rượu và uống cạn: “Cảm ơn Mã tiêu đầu, đây là trách nhiệm của tôi”.
Chén thứ hai, Mã tiêu đầu kính Lư Vân Dực, cười nói: “Lư tiêu sư, Ngô tiêu sư do anh dẫn dắt, lần này hai người đã giúp tiêu cục Tứ Phương tỏ rõ uy thế. Hiện nay bọn lục lâm thảo khấu đã loan tin về chuyện này rồi, bảo là về sau mà gặp hai người áp tiêu thì chắc chắn sẽ vòng đường khác”.
Lư Vân Dực đón lấy chén rượu, cười bảo: “Mã tiêu đầu, lần này may mà có Ngô tiêu sư, không nhờ cậu ấy thì mạng của tôi cũng không còn”.
Mã tiêu đầu đáp: “Tất cả anh em đều vất vả rồi. Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, xin mời nhập tiệc!”
Đúng như lời Lư Vân Dực, trong tiệc rượu, Mã tiêu đầu lại lên tiếng tán dương và trao thưởng cho tất cả bọn họ. Ngô Bình giết ba mươi sáu tên cướp, được thưởng một nghìn tám trăm lượng vàng. Tính thêm tiền thưởng của hai chuyến áp tiêu đi về, một mình anh đã nhận được hai nghìn ba trăm lượng.
Lần này Lư Vân Dực giết mười mấy tên cướp, được thưởng hơn một nghìn lượng, những tiêu sư còn lại cũng có thu hoạch.
Ngày đầu đi làm đã kiếm được hơn hai nghìn lượng, Ngô Bình rất hài lòng. Đến tối, anh mời tất cả tiêu sư áp tiêu một bữa thịnh soạn, sau đó họ đi đến khu thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành. Tối hôm đó, ngoại trừ Ngô Bình, tất cả đều không quay về tiêu cục.
Về đến tiêu cục, Ngô Bình tiếp tục tu luyện bí chú. Một trăm loại bí lực, anh chỉ tìm được ba đoạn bí chú tương ứng, chín mươi bảy loại còn lại cần anh từ từ lĩnh ngộ.
Tu luyện cả tối, anh lại lĩnh ngộ thêm một loại bí chú. Bí chú này phù hợp với một loại bí lực cấp huyền, uy lực rất mạnh,
Sáng hôm sau, Ngô Bình ra khỏi phòng đã nhìn thấy vài xe tiêu vừa rời đi, áp tiêu là một vị tiêu đầu và mười đại tiêu sư, xem ra là một đơn hàng lớn.
Lúc này Mã tiêu đầu mới bước đến, cười bảo: “Ngô tiêu sư, cậu chủ của tổng tiêu cục muốn gặp cậu”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Cậu chủ đến đây ư?”
Mã tiêu đầu gật đầu, mời Ngô Bình đến sảnh. Lúc này, có một người đàn ông độ ba mươi tuổi đang ngồi uống trà ở đó, vừa thấy Ngô Bình tiến vào liền vội vàng đứng dậy, cười nói: “Ngô tiêu sư, hân hạnh”.
Ngô Bình đáp: “Chào cậu chủ”.
Người đàn ông cười ha ha: “Tôi là Trương Tân Giáp, tổng tiêu đầu của tiêu cục Tứ Phương chính là bố tôi. Ngô tiêu sư, trận chiến ngày hôm qua của anh đã kinh động cả giới áp tiêu. Sau khi nghe kể, tôi vô cùng khâm phục, bèn đích thân đến đây gặp anh”.
Ngô Bình nói: “Cậu chủ quá khen, đó là chuyện mà tôi nên làm”.
Trương Tân Giáp bảo: “Ngô tiêu sư, tôi muốn mượn anh đến tổng tiêu cục vài ngày. Mã tiêu đầu đã đồng ý rồi. Không biết anh thấy thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Cậu chủ đã sắp xếp, tất nhiên tôi không có ý kiến”.
Trương Tân Giáp cười nói: “Tốt! Bên tôi có một chuyến ám tiêu, cần một người mới có năng lực hộ tống. Tôi cảm thấy anh rất phù hợp”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyến hàng mà tổng tiêu cục đã nhận, chắc hẳn có giá trị rất lớn?”
Trương Tân Giáp gật đầu: “Trị giá hàng triệu lượng vàng. Sau khi hoàn thành, tiêu cục sẽ nhận được năm mươi nghìn vàng, Ngô tiêu sư sẽ được chia hai mươi nghìn vàng”.