Ngô Bình ném một thẻ con rối cho cô ta nói: “Đây là thứ tôi lục được trên người Thái Kỳ, bây giờ vật quay về với chủ”.
Người phụ nữ tức giận nói: “Anh to gan, dám động vào thẻ con rối của tôi”.
Ngô Bình cười mỉa: “Bây giờ tôi khách sáo nói chuyện với cô không có nghĩa là tôi sợ cô. Mấy Khối thần này của cô chẳng là cái quái gì với tôi cả, không tin cô có thể thử”.
Người phụ nữ này là người tính tình nóng nảy, ngón tay giơ tay lên, mấy mươi Khối thần đằng sau cô ta lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lấy đèn Tịnh Thế Thần ra, ánh đèn vừa sáng lên, mấy Khối thần đó lập tức kêu lên những tiếng kỳ quái, sau đó chạy trốn về hướng ngược lại.
Người phụ nữ ngạc nhiên không thôi nói: “Nương tay một chút”.
Ngô Bình lập tức thu đèn lại, vì nếu anh chậm một chút nữa, mấy Khối thần này sẽ bị tiêu diệt mất.
Người phụ nữ vội vàng thu Khối thần, cô ta ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Đây là bảo vật gì thế?”
Ngô Bình: “Một món đồ chơi thôi”.
Người phụ nữ cúi đầu xuống nói: “Cảm ơn đã không giết”, vừa rồi nếu không phải Ngô Bình kịp lúc dừng tay thì cô ta và đám Khối thần này đều biến thành tro mất thôi.
Ngô Bình nhìn cô ta: “Hôm nay cô tìm tôi là ra mặt thay cho Thanh Môn?”
Người phụ nữ: “Thái Hưng là tay sai của tôi, tình hình hiện giờ bất lợi với ông ta. Tôi đến tìm anh là muốn giúp ông ta”.
Ngô Bình cười nhạo: “Giúp ông ta? Cô vẫn nên tự giúp mình trước đi”.
Người phụ nữ ngạc nhiên: “Anh nói gì?”
Ngô Bình: “Cô tu luyện quỷ đạo nhỉ? Tiếp xúc gần với quỷ vật nhiều năm, trong cơ thể cô đã chứa đầy âm khí, một khi đột phá cảnh giới Thuần Dương thì cả người sẽ bị âm hỏa thiêu đốt, cơ thể và tinh thần cô sẽ bị thiêu rụi”.
Người phụ nữ run lên: “Sao anh nhìn ra được?”
Ngô Bình: “Vì tôi là bác sĩ”.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, do dự vài giây mới cúi đầu với anh: “Xin thần y Ngô hãy cứu tôi một mạng”.
Thật ra người phụ nữ nên đột phá từ lâu rồi, chính vì nguyên nhân Ngô Bình nói mới chậm chạp không thể đột phá. Bây giờ Ngô Bình nói thế, cô ta như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, lập tức cầu xin.
Ngô Bình cười nhạo: “Cô đến gây phiền phức cho tôi thế mà lại mong tôi cứu cô?”
Người phụ nữ nói: “Lúc nãy tôi mạo phạm đến anh, mong thần y Ngô lượng thứ. Nếu thần y có thể chữa trị cho tôi, tôi sẵn sàng tặng thứ này cho thần y”.
Cô ta lật bàn tay ra, trong tay xuất hiện thêm một thẻ bài ngọc màu đen nhỏ.
Ngô Bình nhìn một cái nhíu mày nói: “Đây là thẻ quỷ?”
Người phụ nữ gật đầu: “Trong thẻ quỷ này có một linh hồn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần”.
Nói rồi cô ta niệm một câu chú, thẻ bài ngọc đen lập tức dâng lên một làn khói xanh, biến thành một người thiếu nữ, đôi mắt trong như nước mùa thu, nhan sắc như hoa đào, cực kỳ quyến rũ.
Cô ta mặc bộ đồ cổ trang chắp tay chào người phụ nữ: “Vũ Phi ra mắt chủ nhân”.
Người phụ nữ nói: “Thần y Ngô, món quà nhỏ thôi, không có ý gì”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên vì anh nhận ra linh hồn này nằm giữa ranh giới hư và thực, chân đi được trên mặt đất, tay cũng chạm được vào thực thể.