Tả Linh Phong sầm mặt nói: “Anh Ngô, nhà họ Tả chúng tôi cũng là một thế lực lớn ở Côn Luân nên anh không doạ được tôi đâu”.
Uỳnh!
Cậu ta vừa nói dứt câu, mặt đật đã có một cái gai bằng đá ngoi từ dưới mặt đất lên, sau đó xuyên thủng một bên chân của cậu ta.
Tả Linh Phong hét lên đau đớn rồi nhảy dựng lên.
Ngô Bình: “Đây là cảnh cáo, nếu cậu còn không đi thì lần sau tôi sẽ đâm chết cậu luôn”.
Tả Linh Phong trừng mắt lườm Ngô Bình, biết mình không đánh lại được anh nên đành lết cái chân bị thương rời đi.
Đoá Lan cũng không dám lại gần, mà ngồi ở phía bên kia đống lửa. Song, cô ta vẫn dựng thẳng tai lên để nghe xem Ngô Bình và Diệp Thanh Vũ đang nói gì.
Ngô Bình: “Sao Diệp tiên tử lại đi học?”
Diệp Thanh Vũ: “Gia tộc nhà tôi nghe thấy tin học viện Võ Đạo sẽ tuyển thẳng một vài sinh viên của Hoa Thanh làm học viên của mình”.
Ngô Bình: “Vì thế cô muốn thử vận may à?”
Diệp Thanh Vũ gật đầu: “Tư chất của tôi cũng không phải xuất sắc nên phải nắm bắt cơ hội này, hi vọng được vào học viện”.
Ngô Bình: “Chắc nhà cô cũng có thế lực ở Côn Luân, thế tại sao vẫn muốn vào học viện Võ Đạo?”
Diệp Thanh Vũ thở dài nói: “Anh không biết à? Các lãnh đạo cấp cao ở Viêm Long đã thoả thuận với các thế lực lớn ở Tiên Giới rồi. Các thế lực lớn sẽ cử cao thủ vào các bộ máy nhà nước của Viêm Long. Đến lúc đó, các thế lực nhỏ như chúng tôi phải làm sao đây? Tôi muốn vào học viện Võ Đạo với hi vọng kiếm được một vị trí nho nhỏ trong bộ máy chính phủ, như vậy thì tương lai mới đỡ mịt mù”.
Ngô Bình: “Có chuyện này ư!”
Diệp Thanh Vũ: “Hình như các thế lực của Tiên Giới coi trọng dưới này lắm, toàn các nhân vật lớn xuống đây thôi. Một khi linh khí phục hồi, sẽ toàn tu sĩ Thiên Tiên trấn thủ Viêm Long”.
Ngô Bình: “Ra là vậy”.
Anh hỏi: “Nhưng chỉ vào đại học Hoa Thanh thì khéo cô cũng không thành học sinh của học viện được đâu”.
Diệp Thanh Vũ: “Tôi cũng biết hi vọng rất mong manh, nhưng vẫn phải thử chứ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sắp tôi, tôi sẽ dến dạy ở Bắc Viện. Là giáo viên nên tôi có thể viết thư giới thiệu cho cô, có thư giới thiệu của tôi rồ thì cô có thể tìm giáo viên mà mình thích rồi học theo người đó”.
Diệp Thanh Vũ trố mắt ra nói: “Anh là giáo viên của Bắc Viện ư?”
Nghe thấy thế, Đoá Lan nhảy dựng lên, cái gì! Ngô Bình là giáo viên của Bắc Viện sao?
Ngô Bình cười nói: “Trông tôi không giống giáo viên à?”
“Không không, thầy Ngô là Thần Quân, thực lực lại mạnh, làm giáo viên là quá hợp lý rồi”, Diệp Thanh Vũ vội sửa lại lời nói, cách xưng hô cũng thay đổi luôn.
Ngô Mi chớp mắt nói: “Anh làm trợ giảng à?”
Diệp Thanh Vũ nghiêm túc nói: “Không phải trợ giảng, mà là giáo viên! Cả Bắc Viện chỉ có hơn 50 giáo viên thôi”.
Sau đó, cô ta lễ phép hỏi: “Không biết thầy Ngô là giáo viên mấy sao ạ?”
Ngô Bình: “Tạm thời là bốn sao”.
Bốn sao?
Diệp Thanh Vũ sững người, theo cô ta được biết thì giáo viên cấp cao nhất ở học viện Võ Đạo mới là cấp ba sao thôi mà.