Ngô Bình cười nói: “Xin chào mọi người, tôi là Ngô Bình. Hôm nay tôi đến để mượn mọi người mấy đồng tiêu vặt”.
Đám người ngơ ngác rồi cười phá lên. Đây là người đầu tiên dám ngang nhiên xông vào trại Bạch Lang của bọn họ!
“Ranh con, mày bị lão Thất lừa về hả? Có biết đây là đâu không?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Biết, tên là trại Bạch Lang chứ gì. Các người chính là một đám thổ phỉ thích bắt cóc tống tiền”.
Lúc này bọn họ không cười nổi nữa. Tại sao người này biết mà còn dám tới?
Một người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt anh. Hai cánh tay của gã ta ở trạng thái hóa đá, rõ ràng có thể chất khác với người bình thường.
Gã ta hừ lạnh một tiếng, tung nắm đấm về phía anh. Sức lực của gã ta rất lớn, dù là Thần tộc bình thường cũng không đỡ nổi.
Ngô Bình giơ tay đỡ lấy rồi đẩy nhẹ một cái. Gã đàn ông cao lớn kia bị đánh bay ra xa mấy chục mét rồi rơi xuống. Sau khi chạm đất, gã ta vẫn không ngừng rơi tự do xuống lòng đất. Mười mét, ba mươi mét, một trăm mét, cho đến tận mấy nghìn mét, gã ta mới ngừng rơi.
Anh chỉ mới đẩy một cái đã khiến đối phương phải chịu áp lực khổng lồ. Khi áp lực ấy tan biến, đối phương cũng đã bị đè nát dưới lòng đất.
Lúc này đám người mới bàng hoàng nhận ra, Ngô Bình không dễ chọc. Anh là một cao thủ tuyệt đỉnh!
Anh nhìn lên người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất, cười hỏi: “Ông là trại chủ đúng không? Chu Lang nói ông có mấy triệu thần tệ hả?”
Người kia lạnh giọng đáp: “Cậu tưởng chỉ dựa vào chút thủ đoạn đó là có thể giương oai ở trại Bạch Lang này sao?”
Anh thản nhiên đáp: “Phải. Với chút bản lĩnh này của tôi muốn đánh các ông vẫn đủ xài”.
Ông ta vung tay ra lệnh: “Xông lên cho tao! Bắt lấy nó!”
Chỉ trong thoáng chốc, đám người xung quanh nháo nhác lao lên. Nhưng Ngô Bình chẳng mảy may đến ý tới bọn họ. Cả người anh thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã đứng bên cạnh trại chủ, còn tươi cười hỏi ông ta: “Có phải ông định bỏ chạy không?”
Mặt trại chủ Bạch Lang tái nhợt. Khí tức mà Ngô Bình phóng ra khiến hắn không có cả dũng khí phản kháng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất nói: “Đại hiệp tha mạng!”
Ngô Bình: “Không phải ông có một cuốn Sách Sinh Tử sao? Không biết hôm nay là ngày chết của mình à?”
Trại chủ Bạch Lang cười khổ: “Vậy nghĩa là hôm nay đại hiệp sẽ không giết tôi”.
Ngô Bình: “Sách Sinh Tử đâu?”
Trại chủ Bạch Lang ngoan ngoãn lấy một cuốn sách màu đen từ trong nhẫn trữ vật ra. Bên trên lưu chuyển một tầng khí tức quỷ dị.
Ngô Bình cũng không nhìn kỹ, trực tiếp thu lại mà hỏi: “Trại Bạch Lang còn bao nhiêu tiền?”. Đã tới đây rồi cũng nên kiếm một chút, dù sao ở Thần Vực cũng phải xài.
Trại chủ Bạch Lang: “Trong tay tiểu nhân còn năm, sáu triệu thần tệ”.
Ngô Bình: “Chuẩn bị cho tôi năm triệu, năm triệu này có thể đổi lấy mạng của ông”.
Trại chủ Bạch Lang không dám nghĩ ngợi nhiều, thống khoái giao ra năm triệu thần tệ. Ngô Bình liếc nhìn nói: “Được, thấy ông biết điều như vậy, nay tha ông một mạng. Có thời gian sẽ lại đến thăm”. Nói xong, anh cầm kim tệ, xoay người rời đi.
Đám người Bạch Lang ngơ ngác nhìn nhau, ông ta còn tới nữa sao?