“Là kẻ nào giết người ở đại hội Thiên Kiêu?”, lúc này, một giọng nói trầm như tiếng sấm vang lên, sau đó một tu sĩ áo vàng mũi cao mặt đen xuất hiện, đôi mắt sáng quắc nhìn Y Na chằm chằm.
Y Na nói: “Tôi giết kẻ thù, báo thù cho người nhà tôi!”
Tu sĩ áo vàng cười khẩy: “Nơi này có quy tắc, kẻ đả thương hoặc giết người ở quảng trường sẽ bị xử tử hình!”
Lời vừa dứt, từ hư không xuất hiện một bàn tay phù văn, vươn về phía Y Na.
Ngô Bình liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Trò vặt vãnh này mà cũng dùng, không thấy mất mặt sao?”
Nói xong, anh cũng vươn tay ra, bàn tay kim quang giữ lấy bàn tay phù văn rồi kéo mạnh một cái. Trong hư không, một tu sĩ có vóc người cao to bị kéo xuống đất. Nhấc chân đạp lên mặt đối phương, Ngô Bình hỏi: “Anh là ai?”
Tu sĩ này là cao thủ cảnh giới Tinh Thần, nhưng trước mặt Ngô Bình, anh ta bé nhỏ như một con gà con vậy. Lúc này, ánh mắt anh ta ngập tràn sợ hãi, run rẩy nói: “Không biết cao nhân đang ở đây, đã đắc tội ạ!”
Tu sĩ áo vàng sợ tái mặt, vội vã chắp tay với Ngô Bình: “Xin cao nhân tha tội!”
Ngô Bình vừa chỉ vào Y Na vừa hỏi: “Các người còn muốn xử tử Y Na không?”
“Không dám, không dám”, hai người vội đáp, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Ngô Bình gật đầu: “Thế còn được”.
Tu sĩ cảnh giới Tinh Thần lấy lòng anh: “Cao nhân đến xem đại hội Thiên Kiêu sao?”
Ngô Bình đáp: “Tôi đến tham gia”.
Anh ta lập tức ngẩn ra, kẻ mạnh trên Tinh Thần đến tham gia đại hội Thiên Kiêu ư?
Ngô Bình nhìn anh ta: “Sao, tôi không được tham gia à?”
“Được, dĩ nhiên là được!”, anh ta vội vàng nói: “Chẳng hay cao nhân đại diện cho môn phái nào?”
“Ngũ Đế Môn”.
Anh ta trầm tư: “Hoá ra anh là thiên kiêu mới của Ngũ Đế Môn. Chúng tôi chỉ biết anh có tư chất siêu phàm, không ngờ thực lực lại khủng khiếp đến vậy!”
Ngô Bình bảo: “Không còn chuyện gì nữa thì các anh lui xuống đi”.
Cả hai vội khom người lui xuống. Ngô Bình và Y Na trở về ngôi viện trên núi.
Vừa trở về, anh đã nhìn thấy một bộ giáp được đặt ở viện. Bề mặt áo giáp khắc đầy hoa văn màu vàng, toả ra khí tức cực mạnh. Khí tức này thậm chí còn mạnh hơn khí tức của bản thân Ngô Bình, khiến người ta khiếp sợ.
Anh hỏi: “Áo giáp từ đâu ra thế?”
Đại trưởng lão từ trong phòng bước ra, cười đáp: “Huyền Bình, đây là bộ áo giáp do Ngũ Đế hợp sức chế tạo năm xưa. Mặc nó vào, thực lực ít nhất sẽ tăng gấp ba! Nếu có thời gian thì hãy thử hiệu quả xem sao nhé”.
Ngô Bình nói: “Đại trưởng lão, vô công bất thụ lộc, món đồ quý giá thế này nên để dành cho đệ tử hữu dụng”.
Đại trưởng lão cười bảo: “Môn chủ lo lắng sẽ có thế lực khác mưu hại cậu. Chuẩn bị áo giáp này cho cậu, chúng tôi cũng có thể yên tâm phần nào”.
Ngô Bình đáp: “Cũng được, vậy cảm ơn môn chủ”.
Rồi đại trưởng lão rời đi. Ngô Bình vừa nhìn bộ áo giáp vừa trầm ngâm.
Hạ Lộ nói: “Thưa cậu, tôi cảm thấy không nên mặc bộ giáp này”.
Ngô Bình cười nói: “Nhưng nó thật sự là một bộ áo giáp rất tốt”.
Hạ Lộ bảo: “Cậu có từng nghĩ đến chuyện, nếu Ngũ Đế Môn có một bộ áo giáp lợi hại đến vậy, vì sao bên ngoài lại không mảy may biết đến?”
Ngô Bình hỏi: “Ý cô là bộ áo giáp này có vấn đề?”
Hạ Lộ đáp: “Có khả năng là vậy”.
Ngô Bình nói: “Có vấn đề hay không, mặc vào mới biết được”.