Ngô Bình cười nói: “Đan dược dùng để luyện chế Thần Chủng Đan hữu hạn, trước mắt vẫn chưa có biện pháp luyện chế theo đợt. Thế nhưng ta có thể cho các vị tiền bối đang ngồi ở đây mỗi người mười viên”.
Mọi người vui mừng khôn xiết, liên tục nói câu cảm tạ. Phải biết là hậu bối con cháu của bọn họ là tu sĩ có tư chất không hề bình thường, cho dù có tư chất thường thường cũng đều không tồi, chỉ cần ăn một viên, là có cơ hội rất lớn có thể thức tỉnh hạt giống Cấm Kỵ!
Lúc này, mọi người đều đã biết được đan đạo của Ngô Bình không hề tầm thường, chỉ sợ đúng như Dược Lão nói, trình độ luyện đan của cậu đệ tử này thật sự không hề dưới ông!
Ngô Bình nhân cơ hội nói: “Các vị tiền bối, vãn bối có mở một tiệm Đa Bảo Các ở Kim Đô, ở đó thường xuyên bán đan dược do ta luyện chế ra. Nếu giai đoạn đầu các vị có yêu cầu gì, thì có thể đến Đa Bảo Các để nhìn thử xem, có lẽ sẽ có món mà các vị cần”.
Mọi người đều gật đầu, nói nếu có thời gian nhất định sẽ đến đó.
Rất nhanh đã đến giờ làm tiệc mừng thọ, những tấm bình phong ngăn cách ngoại giới cũng đã được gỡ bỏ, không gian lập tức trở nên lớn hơn.
Cách đó không xa, Chúa Tể Kim Đô đang ngồi ngay ngắn phía trên bảo tọa, con cháu và đệ tử đang đứng bên người ông ta. Nhìn thấy vị Chúa Tể này, Ngô Bình có thể cảm nhận được khí tức cường hãn của ông ta, loại khí tức này nếu ở Tiên Giới, nhất định là cường giả Hỗn Độn!
Vị Chúa Tể Kim Đô này, đã sống hơn hai ngàn tuổi, tên là Thuần Vu Cự Tử. Thuần Vu Cự Tử hiển nhiên chưa từng dùng Cấm Thiên Đan, bởi vì thế, ông ta hy vọng Ngô Bình có thể tự mình giao Cấm Thiên Đan vào trong tay vị lão Chúa Tể này.
Trên mặt Thuần Vu Cự Tử, đã có dấu vết già cả rõ ràng, đầu tóc ông ta bạc trắng, mặc một cái áo choàng lớn dệt bằng chỉ vàng, hai mắt híp lại, nở một nụ cười hiền từ với mọi người.
Thuần Vu Cự Tử cười nói: “Các vị lão hữu, có thể gặp lại mọi người, trong lòng ta cảm thấy rất an ủi”.
Cổ Thánh Nhân bên cạnh Ngô Bình đều vô cùng cảm kích, đồng loạt nói: “Thuần Vu lão đệ, chờ ngài ba ngàn tuổi, bọn ta sẽ còn đến đây chúc thọ cho ngài!”
Dược Lão nói với Ngô Bình: “Tiểu Bắc, một hồi nữa con đi lên thay mặt cho vi sư. Những cái khác không cần phải đưa, chỉ cần đưa một viên Cấm Thiên Đan!”
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ, có Cấm Thiên Đan, thì Chúa Tể Thuần Vu có thể sống được bao lâu?”
Dược Lão: “Cỡ mấy trăm năm, như thế đã là tốt rồi, ông ta sẽ cảm kích con”.
Lúc này, mọi người lần lượt dâng thọ lễ lên. Xếp hạng của Dược Lão tương đối cao, nên rất nhanh đã đến lượt Ngô Bình, trưởng tử Thuần Vu Cự Tử là một vị Đại Thánh Cảnh cường giả nói: “Học viện Kim Long, Dược Lão dâng lễ một viên đan dược!”
Ngô Bình cầm đan dược, đưa đến trước mặt Thuần Vu Cự Tử, cung kính nói: “Vãn bối thay mặt cho gia sư, chúc mừng Chúa Tể thiên thu vạn đại, thọ ngang trời đất”.
Thuần Vu Cự Tử cười nói: “Để ta xem Dược Lão tặng ta đan dược gì”. Mỗi lần mừng thọ, thứ ông ta nhớ thương nhất chính là thọ lễ của Dược Lão, năm nay cũng không ngoại lệ.
Khi ông ta đang mở hộp đan dược ra, nhìn thấy bên trong là Cấm Thiên Đan, sau khi cảm nhận được khí tức huyền diệu bên trong nó, cơ thể có hơi chấn động.
Thuần Vu Cự Tử nhìn chằm chằm vào Cấm Thiên Đan vài giây, sau đó nuốt xuống trực tiếp, rồi nhắm mắt lại. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Chúa Tể gấp đến như thế sao, sao lại ăn nó ngay lập tức?
Thọ lễ thế này, đặc biệt lại còn do đại nhân vật như Dược Lão đưa đến, người bình thường sẽ đặt lên bàn để nhìn một thời gian, còn ăn trực tiếp như thế này, là lần đầu tiên!
Tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt tập trung toàn bộ ở trên người của Thuần Vu Cự Tử, muốn biết rốt cuộc đan dược này có chỗ nào đặc biệt mà lại khiến một vị Chúa Tể không màng hình tượng cũng muốn nuốt nó ngay lập tức!
Thuần Vu Cự Tử cảm thụ một lát, trên mặt dần dần toát ra vẻ mặt vui mừng như điên, ông ta bắt lấy Ngô Bình, cười nói: “Ta đã đi tìm Viện Trưởng vài lần, nhưng vẫn không thể nhìn thấy cậu. Ngô công tử không hổ là đệ tử của Dược Lão, đan đạo thật sự khiến người ta bội phục!”
Ngô Bình cười nói: “Thuần Vu tiền bối, đan dược này của ta dùng có tốt không?”
Thuần Vu Cự Tử cười ha ha: “Loại đan này, sau này phải làm phiền công tử.
Ngô Bình nói: “Tiền bối, vãn bối muốn mở một cửa hàng ở Kim Đô, bán một chút đan dược pháp khí, mấy món linh tinh. Nếu ngài có thời gian, tới lúc đó có thể mời ngày đến quán, cũng cho quán mới được hưởng một chút danh tiếng của ngài”.
Thuần Vu Cự Tử vội vàng hỏi: “A, cửa hàng tên gì thế! Ta nhất định sẽ đến đó!”
Ngô Bình: “Cửa hàng mới gọi là Đa Bảo Các, ngày mốt sẽ mở cửa, đến lúc đó vãn bối nhất định sẽ chờ tiền bối đại giá”.
Thuần Vu Cự Tử cười ha ha: “Được được!”