Ngô Bình: “Đại ca, tiểu đệ có một chuyện không rõ”.
Chu Nguyên Thông: “Em ba cứ nói”.
Ngô Bình: “Vì sao hoàng đế Long Quốc để cho em làm thủ lĩnh cấm quân cấm quân?”
Chu Nguyên Thông nở nụ cười: “Em ba không rõ điều này, đó là bởi vì chú không hiểu tầm quan trọng của cấm quân. Trước đó anh nói rồi, khoảng chừng một phần ba tiên binh tiên tướng của Tiên Giới tới do anh quản lý. Mặt ngoài, anh nghe theo hoàng đế Long Quốc, nhưng thật ra anh nghe theo bên phía Tiên Đình, chức vụ của anh cũng là Tiên Giới phong. Hoàng đế Long Quốc gặp anh cũng phải xưng huynh gọi đệ, nhường anh ba phần”.
Ngô Bình giật mình: “Không ngờ quyền thế của đại ca lại to lớn như vậy!”
Chu Nguyên Thông: “Trong tay hoàng đế Long Quốc cũng có một phần ba tiên binh tiên tướng, hắn lấy đó làm cơ sở thành lập cấm quân. Cấm quân là át chủ bài lớn nhất trong tay hoàng đế, nhưng rõ ràng như vậy vẫn chưa đủ, cho nên hiện giờ hắn đang dốc sức mở rộng cấm quân, chiêu mộ cao thủ từ các nơi gia nhập. Cho nên, trước mắt cấm quân vô cùng cần nhân tài như em ba. Võ Vương truyền kỳ chín sao, thiên hạ chỉ một mình chú, hắn có thể không động lòng sao?”
“Đương nhiên, hoàng đế Long Quốc cất nhắc chú, hẳn còn hai nguyên nhân quan trọng khác nữa, một là mượn chú chèn ép và gây khó chịu cho học viện Võ Đạo, hai là tạo dựng một tấm gương cho người trong thiên hạ, đó chính là ở chỗ của hắn, thiên tài đều sẽ được tin dùng”.
Ngô Bình: “Một phần ba tiên binh còn lại ở nơi nào?”
Chu Nguyên Thông: “Một phần ba còn lại ở bên ngoài mở rộng đất đai bờ cõi, mở rộng địa bàn Long Quốc. Người khống chế phần binh lực này là một vị mãnh tướng của Tiên Đình. Tất cả địa bàn mới có đều thuộc khống chế của hắn, hoàng đế Long Quốc cũng không có cách gì. Cho nên bây giờ Long Quốc cũng gấp rút muốn mở rộng lãnh thổ”.
Đinh Mặc cười nói: “Đại ca, anh có thể được Tiên Đình tín nhiệm, đó cũng là cực kỳ bất phàm”.
Chu Nguyên Thông xua xua tay: “Anh cũng là nhờ vào mối quan hệ của bạn bè cũ, nếu không việc tốt này cũng không rơi xuống đầu anh”.
Ngô Bình: “Xem ra năm đó đại ca cũng giữ chức vị quan trọng trong Tiên Đình, mối quan hệ vẫn còn đó”.
Chu Nguyên Thông: “Ừm, nhưng bạn bè đáng tin cậy cũng không còn nhiều. Sau này em hai và em ba có việc gì cứ đến tìm anh”.
Trong lúc tán gẫu, Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Đại ca biết chuyện của tiên điện Thiên Võ không?”
Nhắc đến tiên điện Thiên Võ, sắc mặt Chu Nguyên Thông hơi thay đổi: “Em ba, sao chú đột nhiên hỏi về nó vậy?”
Ngô Bình: “Trước kia khi ở Hạ Giới, em nhận được một số truyền thừa của tiên điện Thiên Võ, nhưng khi muốn đến tiên điện Thiên Võ, lại phát hiện nó đã không còn tồn tại, trong lòng rất tò mò”.