Minh Đô thấy thế thì hét lớn: "Cẩn thận, đây là khí tức của Tuyệt Thế Thần Mâu hóa thành!"
Ngô Bình như không nghe thấy, anh nhìn thanh mâu sấm sét, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng. Anh giơ tay, một bàn tay to vồ tới phía trước, nắm thanh mâu sấm sét dài hàng chục nghìn mét trong lòng bàn tay.
Thanh mâu này vặn vẹo thế nào cũng không thoát ra được tầm kiểm soát của Ngô Bình.
"Được lắm, đây chính là sức mạnh của kỷ nguyên diệt thế, ắt hẳn là thu thập trong đại kiếp kỷ nguyên".
Thần tộc ba mắt rất kinh ngạc, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Minh Đô rất bất ngờ, lớn tiếng nói: "Kỳ Tương Lăng, hắn là Đại Thánh của Thần tộc! Ngươi đừng có ngang ngược, ngươi không tiếp nổi ba chiêu của hắn đâu!"
Báo Thất Lang đã trốn ra xa, hắn không muốn dây vào. Tuy hắn là cường giả Yêu tộc nhưng không muốn đối đầu với Thần tộc mạnh mẽ.
Thần tộc ba mắt khinh miệt nhìn Minh Đô: "Dù hắn là ai thì cuối cùng cũng phải chết, như ngươi vậy!"
"Nói nhiều quá", Ngô Bình nhướng mày, hai tay ấn xuống đã biến thanh mâu sấm sét thành một đám mây năng lượng, sau đó khẽ phất tay, một bóng quyền được tung ra bay về phía Kỳ Tương Lăng.
Kỳ Tương Lăng là thiên tài của tộc ba mắt, đứng thứ ba trên bảng Thiên Kiêu, cảnh giới Thần Đế, vô cùng mạnh. Nhưng Ngô Bình dùng chưởng là tuyệt học kỷ nguyên, còn có cả Áo Thuật trong đó.
Kỳ Tương Lăng vốn định ra tay đỡ đòn, nhưng hắn vừa giơ tay lên đã cảm thấy thời gian ngừng lại, bóng quyền đó thì vẫn đang bay nhanh tới.
"Ầm!"
Hắn không kịp phản ứng, bóng quyền đã đánh bay hắn. Hắn hộc máu, lồng ngực gần như nát bét.
Lúc lùi lại, mắt trái của hắn lóe lên, một bóng đen bao trùm hắn, thoáng cái đã biến mất.
Minh Đô thấy hắn đã đi thì thở dài, nói: "Tiếc thật, nhà họ Kỳ Tương rất am hiểu chạy trốn".
Nói xong anh ta chắp tay với Ngô Bình: "Lý Huyền Bình, cảm ơn cậu đã ra tay!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến anh, anh đừng nhận vơ".
Minh Đô không tức giận, anh ta thở dài: "Dù thế nào, nếu không có cậu thì tôi đã bị giết. Không chỉ tôi mà tất cả đều phải chết".
Báo Thất Lang hừ lạnh: "Chưa chắc, nếu tôi ra tay thì chưa chắc thua Kỳ Tương Lăng".
Minh Đô hừ lạnh: "Cậu không xứng xách giày cho Kỳ Tương Lăng!"
Báo Thất Lang: "Anh nói gì?"
Ngô Bình: "Muốn cãi thì ra ngoài cãi".
Báo Thất Lang không dám lên tiếng nữa, đòn vừa nãy của Ngô Bình khiến hắn sợ hết hồn.
Ngô Bình ngồi về chỗ, tiếp tục nhắm mắt điều hòa hơi thở, không để ý đám người này nữa.
Mấy tiếng sau, một tiếng nói vang lên ngoài điện: "Song Nhi, em có đó không?"
Ngô Bình nghe ra là con trai của Bích Huyết Chân Vương lần trước, Khương Linh Tiên.
Khương Linh Tiên hô xong liền đi vào linh đường. Hắn nhìn lướt qua, không thấy Kim Song Nhi liền lạnh lùng hỏi: "Song Nhi đâu?"
Ngô Bình nhướng mày: "Song Nhi là cái tên để anh gọi bừa bãi à? Cút ra ngoài!"
Khương Linh Tiên hừ lạnh: "Lý Huyền Bình phải không? Giờ Thánh Vương Minh Đà không còn nữa, cậu tưởng tôi sợ cậu à?
Ngô Bình: "Nói thế thì trước đây anh rất sợ tôi sao?"
Khương Linh Tiên sầm mặt: "Lý Huyền Bình, người phải cút là cậu! Thánh Vương Minh Đà không còn nữa, sau này nơi đây sẽ là địa bàn nhà họ Khương chúng tôi!"