“Cho Ngũ Ương Đại Thần đi đi, Đại Tai Ương Thuật của gã đã viên mãn rồi, đến Đại Đạo Quân của Nhân tộc cũng không thể chống trả được đâu”.
“Ừm, Ngũ Ương là phù hợp nhất rồi”.
Ngay sau đó, có một tia hắc quang bay đến rồi hoá thành một người đàn ông, người này nói: “Ba vị thượng sứ có gì căn dặn?”
“Hãy đi giết Nhân Hoàng kia”.
Ngũ Ương Đại Thần nhìn vào hình chiếu trên quả cầu thuỷ tinh rồi nói: “Vâng!”
Giây sau, người này đã biến mất, một tia sáng màu đen bay ra khỏi thần điện.
Ngô Bình giết ma núi xong thì đáp xuống thành trì này, đây chính là Linh Châu.
Linh Châu là khu vực mà anh quản lý sớm nhất, khi dân chúng ở đây nhìn thấy chủ cũ của kiếm cung đã trở thành Nhân Hoàng thì đều nhảy múa ăn mừng, nhất là người của Lý Thị, họ chỉ muốn bay ngay lên con tàu chiến.
Ngô Bình cảm thấy bùi ngùi, anh cho con tàu chiến dừng lâu hơn, khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Con tàu đang định rời đi thì Ngô Bình chợt ngẩng lên nhìn về phía Tây, có một tia hắc quang bay đến rồi che phủ toàn bộ Linh Châu. Đây là tà khí, nếu người bình thường tiếp xúc với nó thì sẽ bị bệnh, không chết thì cũng bị thương.
Thấy tia sáng đó sắp chiếu xuống đất, Ngô Bình vung tay lên, một bàn tay khổng lồ đỡ lấy luồng sáng đó, nó lập tức tan biến.
Tu sĩ Thần tộc xuất hiện trên không, đó chính là Ngũ Ương Đại Thần, gã lạnh giọng nói: “Cũng có chút tài năng!”
Ngô Bình nhìn gã rồi nói: “Ngươi là Đại Thần à?”
Ngũ Ương Đại Thần thờ ơ nói: “Ta nhận lệnh đến giết ngươi, Đại Tai Ương Thuật”.
Gã tung một chưởng lên cao, quanh người Ngô Bình bị các sợi tơ màu đen quấn lấy, các đầu của sợi tơ cắm vào người anh, ương khí theo đó tiến vào bên trong, đây chính là Đại Tai Ương Thuật, nhờ nó là Ngũ Ương Đại Thần mới nổi tiếng.
Khi ương khí tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, dân chúng thấy thế thì đều lo sốt vó: “Nhân Hoàng cẩn thận”.
Dù họ không biết đó là gì, nhưng cũng biết Nhân Hoàng đang gặp nguy hiểm, vì các sợi tơ màu đen kia trông có vẻ chứa đầy tà khí.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Dám phóng tai ương với ta, đúng là múa rìu qua mắt thợ! Phản phệ Đại Tai Ương Thuật!”
Ngô Bình khởi động tai tàng, sức mạnh tai nan khủng khiếp thuận theo sợi tơ phản kích lại Ngũ Ương Đại Thần.
Người Ngũ Ương Đại Thần lập tức bốc cháy, nhưng miệng lại phun ra băng, một chứng bệnh đáng sợ đã sinh sôi trong người gã.
“Không thể nào! Không, Nhân Hoàng tha mạng, xin tha mạng”, gã gào lên, nhưng giọng nói cứ xa dần, mọi người đều ngẩn ra, Nhân Hoàng không sao ư?
Lát sau, cơ thể của Ngũ Ương Đại Thần bắt đầu biến đổi, xương gãy, thịt nát, nội tạng hỏng hết, mắt mù, tai điếc…
Không lâu sau, Ngũ Ương Đại Thần đã biến thành đống bùn nhão và bốc mùi hôi thối.
Ngô Bình không thèm nhìn gã nữa mà vẫy tay với người dân ở Linh Châu rồi tiếp tục chuyến đi xuống phía Nam.
“Cái gì?”, ba Đại Thần trong thần điện thấy thế thì đều chấn động.