Ngô Bình nhìn ra thì thấy một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện ở cách đó không xa, họ bay lượn trên không rồi đáp xuống cách đó mười bước.
Diệp Ngưng Băng nhìn thấy hai người đó thì ánh mắt trở nên tràn đầy thù hận, cô ta hạ giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu ấy, để cậu ấy đi, tôi sẽ để các người tùy ý xử lý”.
Người phụ nữ lạnh lùng hứ một tiếng: “Đi? Dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hà thì cậu ta đã là người chết, cả hai người không ai chạy thoát được đâu”.
Ngô Bình đứng dậy, nói: “Tục ngữ nói người chết thì hết nợ, cô ấy đã chết một lần rồi, các người cần gì phải truy cứu chuyện này đến cùng?”
Người phụ nữ mập nói với ánh mắt lạnh lùng: “Giết cô ta chẳng khác gì giẫm chết một con côn trùng. Lúc cậu giẫm chết côn trùng, cậu có nói đạo lý với nó không?”
Ngô Bình im lặng, nếu đối phương đã như vậy thì không còn gì để nói nữa, cậu trở bàn tay, nắm kiếm Thất Tinh Long Uyên.
Người đàn ông kia nói với ánh mắt kinh thường: “Bí cảnh cỏn con mà cũng dám dùng kiếm trước mặt thần thông, vậy thì sẽ tiễn cậu lên đường trước”.
Anh ta nói xong thì nhìn chằm chằm, một luồng huyết quang bay vút ra từ trong ống tay áo của anh ta, biến thành một con rắn dài màu đỏ máu, phóng về cắn Ngô Bình.
Sau lưng Ngô Bình xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ màu đen, khi kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu chém xuống thì thanh kiếm khổng hồ cũng chém xuống.
Con rắn màu máu liền bị giữ chặt, nó run lên cầm cập, không thể nào cử động. Trong người con rắn dài đó có sức mạnh thần hồn của người đàn ông, còn thanh kiếm khổng lồ màu đen của Ngô Bình thì lại có khả năng gây sát thương thần hồn.
Đầu óc người đàn ông trống rỗng, anh ta không kịp phản ứng.
“Ầm”.
Thanh kiếm khổng lồ chém xuống, cơ thể người đàn ông run lên, anh ta đứng ngây ra tại chỗ. Đòn đó khiến thần anh của anh ta bị trọng thương, rơi vào trạng thái tê liệt.
Lúc này, Ngô Bình lập tức tiến lại gần, quét ngang kiếm Thất Kinh Long Uyên.
Máu văng ra, một cái đầu lớn bay lên. Cùng lúc đó, sức mạnh cấm kị làm thối rữa trên kiếm cũng phát huy tác dụng, cơ thể người đàn ông lập tức bị thối rữa, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Người phụ nữ mập kinh ngạc, quay đầu định bỏ chạy. Rõ ràng cô ta có tu vi cảnh giới thần thông nhưng thực lực mà Ngô Bình thể hiện lại khiến cô ta khiếp sợ.
Ngô Bình đổi sang dùng đao xương Thiên Tai, khí tức xung quanh bị nó ảnh hưởng, động tác của người phụ nữ bỗng trở nên chậm chạp, dường như đang giảm tốc độ.
Cậu bước tới, giơ đao lên chém người phụ nữ mập thành hai khúc, thần hồn và tinh khí của cô ta đều bị đao xương Thiên Tai hấp thụ hết, thần hồn của cô ta cũng chẳng có cơ hội bỏ trốn.
Diệp Ngưng Băng thấy Ngô Bình giết địch chỉ với một chiêu thì ngơ ngác, cô ta biết Ngô Bình rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến như thế.
Ngô Bình giết chết hai người đó thì lấy hết đồ họ để lại và đưa cho Diệp Ngưng Băng một thứ trong số đó.
Diệp Ngưng Băng cũng không khách sáo, nói: “Ngô Bình, cảm ơn nhé”.
Ngô Bình: “Vết thương của cô sao rồi?”
Diệp Ngưng Băng: “Đã không còn gì đáng ngại nữa”.
“Về khách sạn tôi ở dưỡng thương trước đã”.
Diệp Ngưng Băng lắc đầu, nói: “Chỉ có tôi và cậu biết chuyện hôm nay, nhất định đối phương sẽ còn tiếp tục truy sát, tôi định đi tránh một thời gian”.
Ngô Bình biết cô ta lo lắng sẽ liên lụy đến mình nên hỏi: “Cô định đi đâu?”
Diệp Ngưng Băng hơi mơ hồ, nói: “Đi bước nào hay bước nấy thôi”.
Ngô Bình nói: “Cô là đệ tử của học viện hoàng gia, nên thông báo chuyện này với phó viện trưởng để xem cô ấy nói thế nào”.
Diệp Ngưng Băng cười mếu, nói: “Sao phó viện trưởng có thể vì một người mà đắc tội với hoàng kim thế gia nhất đẳng chứ? Bỏ đi, tôi tự nghĩ cách vẫn hơn”.
Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Thế này nhé, cô cùng tôi đến Thái Hoàng giáo một chuyến, tôi là trưởng lão của kiếm các, xem thử có thể để cô gia nhập kiếm các, trở thành đệ tử của kiếm các hay không. Dù kẻ thù của cô có mạnh thế nào thì cũng không dám động đến người của Thái Hoàng giáo”.
Diệp Ngưng Băng vô cùng bất ngờ: “Làm vậy có được không?”
Ngô Bình cười, nói: “Có gì mà không được? Tôi ở kiếm các cũng có chút thể diện. Có điều khoan hẵng vội, cô cứ dưỡng thương, ngày mai rồi chúng ta hãy xuất phát”.