Anh cất túi chứa đồ, chôn xác anh ta xuống đất rồi tiếp tục tìm mắt trận ở xung quanh. Theo như phán đoán của anh ta, trong tất cả những cây trúc này có một cây được đại trận nuôi dưỡng, hấp thụ năng lượng cao cấp nhất. Thứ mà nó ngưng tụ không phải Sữa thần đại địa mà là Đại Địa Thần Tinh còn quý hơn nữa.
Đại Địa Thần Tinh phải mất mấy trăm, mấy ngàn năm mới có thể ngưng tụ được một phần, không giống như Sữa thần đại địa, lúc nào cũng có thể sản sinh.
Trong biển trúc, có cả trăm triệu cây trúc, muốn tìm được cây trúc đặc biệt đó vô cùng khó khăn. Thế là Ngô Bình lấy kho thuốc Đại Thiên ra và tìm kiếm.
Sữa thần đại địa cũng là một loại thuốc, nói chính xác hơn, ít nhất nó cũng là thuốc cấp mười lăm.
Trước mặt anh nhanh chóng xuất hiện một điểm sáng, cách anh không xa,anh lập tức di chuyển, tiến lại gần điểm sáng đó.
Anh đi được hơn một trăm mét thì những cây trúc xung quanh không còn là màu vàng nữa mà là màu tím. Anh đi lòng vòng trong rừng trúc tím một lúc, cuối cùng nhìn thấy một cây trúc màu tím vàng.
Cây trúc đó không lớn, đường kính tầm ba ngón tay, chiều cao cũng bình thường, trên mỗi mắt trúc đều có phù văn tự nhiên màu vàng. Có điều lúc Ngô Bình sờ tay lên thân trúc thì cảm thấy lạnh buốt. Anh dùng dao găm rạch nhẹ nhưng không để lại dấu vết gì, nó cực kỳ cứng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là trúc vương mà anh đang tìm, là nòng cốt của cả đại trận.
Ngô Bình nhìn thấy cây trúc này thì thở dài, lẩm bẩm: “Thì ra thứ mà đại trận cần không phải là Đại Địa Thần Tinh mà là cây trúc này”.
Mặc dù Đại Địa Thần Tinh đã sinh ra nhưng lúc nó sinh ra cũng đã bị cây trúc này hấp thụ, từ đó tạo nên một cây trúc đặc biệt với công dụng thần kỳ.
Ngô Bình quan sát một lúc rồi đưa hai tay giữ chặt lấy thân trúc, ra sức nhổ, cây trúc bị anh nhổ cả gốc, rồi cất vào trong túi chứa đồ.
Anh vừa nhổ cây trúc lên thì mặt đất liền rung chuyển nhẹ. Ở chỗ lúc nãy lại có một mụt măng nhỏ mọc lên. Mụt măng đó sinh trưởng sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Chỉ có điều, rõ ràng nó chưa được tôi luyện bởi Đại Địa Thần Tinh, muốn biến thành bộ dạng như cây trúc trước thì ít nhất cũng phần hơn ngàn năm sương gió.
Ngô Bình về đến thôn Linh Ẩn thì tộc trưởng đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, chiêu đãi anh, còn lấy rượu gạo trúc quý của họ ra mời anh nữa.
Trong thôn không thức ăn gì quý, nhưng những thứ họ đem ra đều là những thứ ngon nhất. Lúc thưởng thức tiệc, Ngô Bình phát hiện chỗ này có rất nhiều người bị bệnh, đặc biệt là một số trẻ em, sinh ra đã bị tàn tật.
Vì thôn cách biệt với thế giới bên ngoài, không ít người đều có quan hệ cận huyết, khiến rất nhiều đứa trẻ không được bình thường.
Ngô Bình thấy họ đáng thương nên sau khi ăn cơm thì nói với trưởng tộc: “Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ có cơ thể dị tật, tộc trưởng, ông gọi hết họ đến đây để tôi giúp họ điều trị thử”.
Tộc trưởng vô cùng vui mừng: “Công tử có thể trị bệnh sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Khả năng trị bệnh của tôi không tồi đâu, để tôi thử xem”.
Tộc trưởng vui mừng, ông ta sắp xếp một lầu trúc riêng cho Ngô Bình xem bệnh. Trước lầu trúc nhanh chóng có người xếp hàng dài, mấy chục đứa trẻ, có đứa còn được người lớn bế hoặc dắt đến.
Người đầu tiên đến tìm Ngô Bình chữa bệnh là cháu của tộc trưởng, năm nay hơn năm tuổi, nhưng liệt tay trái, hai mắt bị lé, hơn nữa, đầu óc cũng hơi có vấn đề, lớn vậy rồi mà đến bố mẹ cũng không biết gọi.