Diệp Ngưng Băng thờ ơ lạnh nhạt, cũng không vạch trần, nhưng trong lòng có phần không vui, thản nhiên nói: “Dừng xe ở phía trước đi, tôi và Ngô Bình còn có chút chuyện, các cậu cứ chơi trước đi”.
Hạ Dã Thiên vội nói: “Ngưng Băng, nếu cậu không đi vậy thì không vui gì cả”. Nói rồi lại liếc nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình khẽ cười: “Cũng đã đi nửa đường rồi, vẫn nên đi dạo một chuyến đi”.
Diệp Ngưng Băng: “Được thôi”.
Thế nhưng, sau đó Diệp Ngưng Băng cũng không nói chuyện với mấy người họ nữa, cô nói: “Bây giờ anh đã vào đại học Thần Kinh, sau này em dẫn anh tham gia kiểm tra học viện Hoàng Gia”.
Ngô Bình: “Em đậu rồi?”
Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Em đã đậu kỳ khảo sát rồi”.
Nghe thấy hai người nói chuyện, Hạ Dã Thiên kinh ngạc hỏi: “Ngô Bình muốn đến học viện Hoàng Gia!”
Học viện Hoàng Gia không phải nơi ai cũng cũng có thể vào được, Hạ Dã Thiên cũng không có tư cách, người bên trong đều là con cháu hoàng gia, vương tôn quý tộc hoặc là người có thiên phú tu hành, dù là kiểu người nào thì cậu ta cũng không thể so được.
Ngô Bình cười nói: “Thử xem thôi”.
Hạ Dã Thiên cười ha ha: “Thử cũng không tệ, nhỡ đâu thành công thì sao?”
Sau đó cậu ta nói với Diệp Ngưng Băng: “Ngưng Băng, tôi thật sự không ngờ cậu đã đậu kỳ kiểm tra của học viện Hoàng Gia, thật sự chúc mừng cậu”.
Diệp Ngưng Băng: “Cậu cũng không tệ, sinh viên dự thính của học viện quân sự Đại Hạ, nói không chừng có thể lên chính thức”.
Hạ Dã Thiên có chút đắc ý, sinh viên dự thính của học viện quân sự Đại Hạ không phải ai cũng có cơ hội, cậu ta nói: “Tôi cũng là đi xem cho vui thôi, lên chính thức cũng rất khó”.
Nữ sinh mặt tròn nói: “Dã Thiên, cậu xuất sắc như vậy, nhất định không vấn đề gì đâu”.
Lúc này Lam Chỉ Ngư gọi điện đến, Ngô Bình nghiêng người nhận điện thoại.
“Chị Chỉ Ngư, ồ, vâng!”. Nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Lam Chỉ Ngư nói sinh viên tiêu hao thể lực rất nhiều, bây giờ đã nghỉ ngơi rồi, buổi tối cô ta không có việc gì nên hỏi Ngô Bình có tiện không, nếu tiện thì hẹn cậu ăn cơm. Ngô Bình đương nhiên thoải mái đồng ý.
Diệp Ngưng Băng thính tai, nghe thấy giọng của con gái, lại còn hẹn Ngô Bình ăn cơm, cô ấy cười hỏi: “Ai vậy, bạn gái sao?”
Ngô Bình: “Một người bạn mới quen”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vừa đến Thần Kinh đã quen được mỹ nữ rồi, không tệ đấy”.
Ngô Bình trừng mắt: “Là anh nhờ vả người ta, trợ giảng học viện quân sự”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Anh là một trong mười bảy người trong danh sách sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Hôm nay đến quốc khố, bọn họ vẫn đang ở bên trong”.
Diệp Ngưng Băng: “Với thực lực của anh, nhất định có thể đậu kỳ kiểm tra”.
Hạ Dã Thiên có chút bất ngờ: “Thì ra Ngô Bình cũng muốn gia nhập học viện quân sự Đại Hạ, nhưng trong mười bảy người, e rằng chỉ có một hai người thành công”.
Diệp Ngưng Băng hỏi: “Trong quốc khố có mấy món bảo bối, anh ra sớm như vậy, nhất định có thu hoạch gì rồi chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Lĩnh ngộ được một vài thứ của chuông Thái Thượng”.
Hai mắt Diệp Ngưng Băng sáng lên: “Không ngờ anh lại lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng, lợi hại! chuông Thái Thượng là vậy do “Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Tôn” truyền lại, nếu cậu lĩnh ngộ được một chút của món bảo bối này, đồng nghĩa đã ghi danh đệ tử của người ta rồi”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy nếu lĩnh ngộ được toàn bộ thì sao?”
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Nếu lĩnh ngộ được toàn bộ, đương nhiên là đệ tử chân truyền của Đại Đạo Tôn, sau này có thể có được pháp chỉ triệu hồi của Đại Đạo Tôn, được đích thân Đại Đạo Tôn chỉ điểm”.