Chu Nhược Tuyết cả mừng: “Cảm ơn anh lần nữa ạ!”
“Ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi đâu thì đi”, Ngô Bình bắt đầu giục.
“Vâng”.
Sau khi ăn xong, rốt cuộc Chu Nhược Tuyết cũng ra về. Ngô Bình bèn tu luyện phương pháp hít thở và đoàn thể thuật.
Chu Nhược Tuyết lái xe về nhà. Nơi cô ở nằm trong một khu nhà đã xây dựng mười mấy năm. Khi cô ấy đến trước nhà, cửa còn chưa đóng hẳn, bên trong văng vẳng tiếng trò chuyện.
Đó là giọng của cô và dượng của Chu Nhược Tuyết.
“Mình à, lương tháng trước của Nhược Tuyết, nó đưa mình bao nhiêu vậy?”, đây là giọng của Phùng Kiến Dân - dượng Chu Nhược Tuyết.
Cô của Chu Nhược Tuyết đáp: “Con bé đưa năm nghìn, giữ lại hơn một nghìn”.
“Giữ lại hơn một nghìn? Con bé này đúng là tiêu hoang”, giọng của ông ta có vẻ không hài lòng.
Cô Chu Nhược Tuyết nói: “Con bé lớn rồi, phải chú trọng ăn mặc, giữ lại tiền để chi tiêu là chuyện bình thường”.
Sau đó là giọng của cậu em họ Phùng Chương: “Bố à, bố nói thế mà không biết ngại à? Năm cậu qua đời, chỉ riêng tiền thưởng và bồi thường đã hơn bốn trăm nghìn. Chẳng phải bố đã dùng khoản tiền ấy để mua căn nhà này rồi sao? Hơn nữa, mỗi tháng chị Tuyết đều có một nghìn năm trăm đồng tiền trợ cấp, hoàn toàn đủ để chị ấy đi học. Sau đó chị Tuyết tốt nghiệp, tháng nào cũng trích lương đưa cho bố mẹ. Thế mà bố vẫn không vừa lòng ư?”
Phùng Kiến Dân giận dữ nói: “Thằng con ngốc ạ, bây giờ con bé đó đã tốt nghiệp đại học, tiền trợ cấp hết lâu rồi. Không lấy thêm tiền của nó, chờ nó lấy chồng rồi, bố biết đòi ai hả?”
Phùng Chương hừ giọng: “Con thấy bố tham lam quá. Chị Tuyết mà biết sẽ buồn lắm đấy”.
Cô của Chu Nhược Tuyết lên tiếng: “Được rồi, hai bố con đừng cãi nhau nữa. Thật ra con bé Nhược Tuyết rất ngoan mà, tháng nào cũng đưa năm nghìn là nhiều lắm rồi”.
Phùng Kiến Dân nói: “Tôi chợt nhớ đến chuyện này. Hôm qua lãnh đạo của đơn vị tôi bảo rằng có người bà con là chủ nhà máy, giàu lắm, tài sản đến mấy chục triệu. Có điều con trai nhà đó bị bại não, cần người chăm sóc. Người ta đang muốn lấy vợ cho con trai để nối dõi tông đường”.
Cô của Chu Nhược Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Mình muốn giới thiệu Nhược Tuyết cho họ?”
Ông ta đáp: “Đúng rồi. Mình nghĩ mà xem, nhà họ có đến mấy chục triệu, tiền sính lễ chắc chắn không dưới một triệu rồi, đúng không? Con trai chúng ta đang hẹn hò rồi, phải chuẩn bị sẵn một căn nhà cho nó chứ? Có một triệu ấy thì không cần lo chuyện mua nhà rồi”.
Phùng Chương giận dữ nói: “Con không đồng ý! Bố à, nếu bố dám làm thế, con… con sẽ bỏ nhà ra đi!”
Thế là hai bố con họ lại cãi cọ um sùm.
Đứng ngoài cửa, Chu Nhược Tuyết lặng lẽ khóc, cảm thấy đau lòng vô cùng. Cô ấy không ngốc. Vì sao cô lại nuôi mình, vì sao mẹ lại rời đi, cô ấy đều hiểu cả. Nhưng khi nghe được những suy nghĩ ích kỷ kia, cô ấy vẫn không thể chấp nhận.
Cô ấy nhẹ nhàng lùi đi vài bước rồi quay lưng đi xuống. Giờ đã là tháng Mười, gió đêm rất lạnh, lại có mưa phùn. Trong mưa gió lạnh lẽo, cô ấy càng thấy thương hại mình hơn. Chu Nhược Tuyết vừa đi vừa khóc nức nở.