Âu Dương Chí Viễn: “Lúc trước chẳng phải cha đã nói rồi sao, nhà họ Kha tìm được núi dựa, hai bên có lẽ là quan hệ hợp tác. Chắc hẳn người này biết được, toàn bộ xe taxi ở Trung Châu đều do hắn ta nắm giữ”.
Ngô Bình nhướng mày: “Là Lương Ngũ”.
“Đúng, là hắn ta”.
Lương Ngũ này tên thật là Lương Thành Bích, xếp thứ năm trong nhà. Nhà họ Lương vốn rất có thế lực, mà hắn ta lại là em vợ thị trưởng làm ăn kinh doanh đương nhiên càng dễ hơn.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Khoái Lạc Hoàn là một miếng thịt mỡ, người muốn chiếm phần rất nhiều. Con lại cảm thấy, chúng ta có thể thử xem”.
Âu Dương Chí Viễn ngây người: “Chúng ta thử xem? Tiểu Bình, ý con là sao, hớt tay trên chuyện làm ăn trong tay nhà họ Kha?”
Ngô Bình cười nói: “Cha nuôi, cha hiểu lầm rồi, con nói là đoạt lấy miếng thịt từ trong tay Lương Thành Bích”.
Âu Dương Chí Viễn giật mình, kinh ngạc nói: “Vậy thì không được! Thế lực nhà họ Lương rất lớn, huống hồ còn có thị trưởng giúp hắn ta, chuyện này…”
Ngô Bình: “Cha nuôi yên tâm đi. Nếu con không nắm chắc trăm phần trăm thì con sẽ không nói với cha đâu. Chuyện này, con sẽ hỏi rõ trước”.
Sau đó cậu lấy điện thoại gọi cho Cổ Thanh Liên.
“Em trai!”. Cổ Thanh Liên bên kia rất vui vẻ, Ngô Bình đã không liên lạc với cô ấy hai ngày rồi.
Ngô Bình: “Chị à, nghe nói chị muốn hợp tác với nhà họ Kha, bàn bạc chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn ở Trung Châu?”
Cổ Thanh Liên có chút bất ngờ: “Em trai, sao em biết chuyện này?”
Ngô Bình: “Em có thể biết được tại sao nhà họ Cổ lại hợp tác với nhà họ Kha không?”
Cổ Thanh Liên: “Thật ra cũng không có gì. Chủ yếu là nhà họ Kha và chú hai chị có chút quan hệ thân thích, có lẽ đã dâng không ít lợi lộc, chú hai chị bổ chút sức, để nhà họ Kha trở thành đối tác hợp tác”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy không biết là mặt mũi em đây có lớn bằng thân thích chú hai chị không”.
Cổ Thanh Liên cười ha ha: “Em trai, không phải là em muốn làm chút chuyện kinh doanh nhỏ này đấy chứ? Nếu em có ý thì chị sẽ tìm chuyện kinh doanh lớn cho em”.
Ngô Bình: “Ai da, cha nuôi em, lúc trước ông ấy ở rể nhà họ Kha. Vợ cũ ông ấy có niềm vui mới, ông ấy cũng bị nhà họ Kha tước hết quyền lực. Em thấy bất bình cho ông ấy, nên muốn để ông ấy nhận thay nhà họ Kha, hợp tác với nhà họ Cổ”.
Cổ Thanh Liên: “Chuyện này thì dễ thôi. Nhưng mà cha nuôi em trai có năng lực làm tốt chuyện quản lý kinh doanh không?”
Ngô bình: “Cái này thì không cần lo, em sẽ để Nghiêm Lãnh Thạch tham gia vào, cha nuôi chỉ chịu trách nhiệm quản lý, chuyện bên dưới thì để Nghiêm Lãnh Thạch cử người xử lý”.
Cổ Thanh Liên: “Ừ, như vậy thì cũng được. Chuyện này cứ để chị lo, em trai, bây giờ em là khách quý nhà họ Cổ chị, bên chủ nhà đang tìm cơ hội kết giao với em còn chưa được nữa là”.
Ngô Bình: “Cám ơn chị”.