Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi biết. Mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nhưng bây giờ tôi đang gặp khó khăn, Mộng Trần đang dần mất quyền kiểm soát sản nghiệp. Nếu tôi không thể sớm lấy lại tu vi, e là biến thành kẻ nghèo hèn”.
Ngô Bình nhíu mày: “Ông muốn tôi chữa trị cho ông trước?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Phải. Tất nhiên, hiện giờ Mộng Trần vẫn có thể sử dụng một khoản tiền mặt. Chúng tôi có thể đưa cho cậu số tiền này trước. Hơn nữa, kể từ bây giờ, Mộng Trần sẽ là người phụ nữ của cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”
Lạc Trường Sinh trả lời: “Khoảng năm trăm tỷ tiền Đông Doanh”.
Vậy là chừng ba mươi hai tỷ. Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi cất lời: “Được. Tôi có đứng tên một công ty. Hai người cứ chuyển tiền vào tài khoản công ty trước”.
Lạc Mộng Trần lập tức căn dặn người bên cạnh mình làm việc. Chưa đến mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được tin nhắn chuyển khoản, mà còn là chuyển tiền Viêm Long.
Nhận được tiền rồi, anh nói với Lạc Trường Sinh: “Ông Lạc, tôi có thể trị khỏi cho ông. Nhưng nếu ông muốn hồi phục hoàn toàn thì phải tĩnh tu ít nhất mười năm mới lấy lại tu vi”.
Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng đáp: “Chỉ cần hồi phục tu vi thì bao lâu cũng không thành vấn đề. Về những vật liệu kia, tôi có cách”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi viết danh sách cho ông. Ông gom đủ vật liệu rồi đến tìm tôi”.
Anh lấy giấy bút ra, viết một danh sách đưa cho Lạc Trường Sinh. Lạc Trường Sinh nhìn qua một lần rồi cùng Lạc Mộng Trần đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi trời tối, Ngô Bình gọi đám người Tống Tiểu Lương, Quan Bộ Vân đến. Rồi anh bảo Mễ Kiến giao đồ nướng thịt và bia, bọn họ làm tiệc nướng trong sân.
Ngô Mi và Chu Nhược Tuyết cũng đến góp vui. Khoảng sân nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Trần Tử Du ngủ suốt nửa ngày nên tinh thần đã khá hơn rất nhiều, cảm giác đã lấy lại trạng thái trước đây. Cô ta vô cùng cảm kích Ngô Bình, nâng ly kính anh.
Lúc này, cách số Một Đông Hồ vài trăm mét, có một người Mễ cao to tách đám lau sậy để tiếp cận căn biệt thự. Mệnh lệnh truyền vào tai nghe.
“Mục tiêu, Trần Tử Du. Nhiệm vụ của anh là đưa cô ta đi. Nếu có kẻ ngăn cản, có thể giết chết”.
Người đàn ông ấy đáp: “Đã rõ!”
Khi người đàn ông còn cách bức tường sân hơn một trăm mét, đôi tai của Ngô Bình khẽ rung lên. Nhờ tu luyện thần thức, thính lực của anh tốt cực kỳ, lập tức nghe được có cao nhân đang đến gần.
Anh gọi Hoàng Tử Cường: “Trông chừng”, sau đó tức tốc sải bước về phía góc tường.
Khi đến nơi, anh nhẹ nhàng nhảy qua bức tường ấy.
Người đàn ông cao to lập tức dừng lại, vì đứng cách đó ba mươi mét là một người Viêm Long trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào gã.
Người đàn ông cao to kia cười khẩy. Gã đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía Ngô Bình. Gã nghĩ cú húc này của mình chắc chắn có thể húc vỡ xương cốt toàn thân của đối phương!
Người này hệt như xe tăng hình người, mặt đất rung chuyển ầm ầm, càng lúc càng nhanh.
Ngô Bình cười khẩy. Anh sải bước ra nghênh tiếp gã, sau đó vung ra một cú đấm. Cú đấm trực diện chuẩn xác sở hữu sức mạnh kinh hồn, dễ dàng phá vỡ lớp phòng vệ của gã, vung thẳng vào tim.
Ầm!