Ngô Bình nhíu mày: “Nhân vật lớn của Tiên Giới chạy đến giới thế tục mua nghĩa trang sao?”
Tần Cự Phong: “Cũng không phải, toàn bộ nghĩa trang đều thuộc sở hữu người trong tộc của nhân vật lớn, anh ta dời tất cả nghĩa trang của gia tộc đến núi Bạch Long”.
Ngô Bình tức giận: “Chạy đến địa bàn của tôi chôn người chết, anh ta lớn gan đấy! Có biết thân phận thật sự của anh ta không?”
“Vô Tự Tiên Giới, Mộc Thiên Hầu của Thần Tự Hoàng Triều. Người này vốn là tu sĩ giới thế tục, năm mười tuổi thì được một tu sĩ Thần Tự Hoàng Triều nhận làm môn đồ, mười lăm tuổi trở thành Bí Cảnh viên mãn, hai mươi tuổi thì Thần Đạo Cảnh viên mãn, ba năm trước đã đột phá đên Chí Đạo Cảnh, bởi vì chiến công hiển hách nên được hoàng đế sắc phong Mộc Thiên Hầu, hiện tại có lẽ là vinh quang trở về chốn cũ”.
Ngô Bình: “Anh ta là người tỉnh phủ?”
“Quê nhà ở một huyện dưới tỉnh phủ, năm đó hoàn cảnh gia đình anh ta bần hàn, thường bị khi dễ. Nghe nói những người từng bắt nạt anh ta đều bị nhục mạ tra tấn nặng nề. Còn những người từng giúp đỡ anh ta thì được lợi rất nhiều, ai ai cũng lên như diều gặp gió”.
Nói đến đây, Tần Cự Phong nói: “Sư huynh, tôi cảm thấy chuyện này có thể báo trước với đối phương, xem xem phản ứng của anh ta thế nào”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được”.
Tần Cự Phong: “Tôi đã cử người đến phủ của Mộc Thiên Hầu, nói rõ nguyên do, xem xem anh ta nói thế nào vậy. Nếu anh ta không nói lý thì lại quyết định xem nên xử lý chuyện này thế nào”.
“Ừ, làm xong chuyện này, cậu đến tìm tôi một chuyến”. Ngô Bình dặn dò.
“Được!”
Buổi chiều, bắt đầu tu luyện kiếm thứ tám của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Độ khó khi tu luyện kiếm thứ tám tăng thêm một bậc, nhưng cậu kinh nghiệm dày dặn, lần này chỉ dùng hơn ba tiếng đồng hồ đã thành công rồi.
Chỉ thấy một thanh kiếm khổng lồ màu đồng xuất hiện sau lưng cậu, kiếm này có hiệu quả rất đáng sợ, có thể khiến thần hồn đối phương khiếp sự, khiến nó mất đi năng lực hành động trong một thời gian ngắn.
Kiếm thanh đồng vừa tạo thành, Ngô Bình bỗng cảm thấy tám thanh kiếm như đang cộng hưởng, sức lực từ tám kiếm lần lượt tiến vào trong pháp khiếu của Thất Tinh Trảm Đạo, tám thánh kiếm kết thành một tòa kiếm trận, tạo ra uy lực đáng sợ!
Đồng thời, tám loại sức lực phóng qua pháp khiếu, tiến vào trong mười đạo mạch của Ngô Bình. Tám loại sức lực này lần lượt là Tử Kiếm Phá Pháp Chi Lực, Thanh Kiếm Điệp Gia Chi Lực, Hắc Kiếm Thương Hồn Chi Lực, Kim Kiếm Thích Phong Chi Lực, Xích Kiếm Hư Nhược Chi Lực, Mặc Lam Kiếm Giáng Tai Chi Lực, Ngân Kiếm Phản Kích Lực, cùng với Chấn Nhiếp Chi Lực của kiếm đồng thứ tám này!
Tám loại sức mạnh di chuyển trong đạo mạch, lúc Ngô Bình thi triển thủ đoạn, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một hoặc nhiều loại trong tám loại sức lực này, từ đó đánh ra sức phản công mạnh hơn.
“Những sức mạnh này có thể chồng chất lẫn nhau, cũng cùng nguyên lý với Chín Tầng Núi. Nếu như vậy thì tại sao không dùng cách của Chín Tầng Núi thi triển Cửu Kiếm Chi Lực chứ?”
Nghĩ đến đây, cậu bèn thử dùng Tử Kiếm Phá Pháp Chi Lực, Thanh Kiếm Điệp Gia Chi Lực, Hắc Kiếm Thương Hồn Chi Lực, Kim Kiếm Thích Phong Chi Lực, Xích Kiếm Hư Nhược Chi Lực, sáu loại sức mạnh này dung nhập vào sáu loại đầu của Chín Tầng Núi.
Quá trình khá khó khăn, Ngô Bình chỉ có thể tiến hành từng bước, mới đầu chỉ dung nhập Tầng núi thứ nhất với Phá Pháp Chi Lực, việc này không quá khó, sau đó, dung nhập Hư Nhược Chi Lực với Tầng núi thứ hai, độ khó đã tăng lên gấp mấy lần.
Sau đó là Tầng núi thứ ba, Tầng núi thứ tư, đến tầng núi thứ năm, Ngô Bình đã cảm thấy hơi mất sức, nhưng cũng may đã thành công rồi. Tầng núi thứ sáu thì rõ ràng rất tốn công, cậu mất hơn một tiếng đồng hồ, lúc gần đến giới hạn chịu đựng của bản thân thì mới miễn cưỡng dung nhập được Hàng Tai Chi Lực với Tầng núi thứ sáu.
Tầng núi thứ sáu cậu cũng mới tu luyện thành công, bây giờ dung nhập sáu loại sức lực, ngay cả cậu cũng không biết có uy lực thế nào. Nhưng, cậu cũng lấy một cái tên cho phương pháp tự mình tạo ra này, Trọng Sơn Lục Kiếm!
Ngay lúc này, Tần Cự Phong dựa vào địa chỉ mà cậu báo, đến thôn họ Lục, được người dân đưa đến nơi mà cậu ở.
Vừa nhìn thấy Ngô Bình, Tần Cự Phong vội bái kiến: “Sư huynh!”
Tần Cự Phong rất thông minh, bây giờ anh ta chỉ muốn gọi Ngô Bình là “sư huynh” thôi, như vậy mặc kệ sau này bãi bể nương dâu thì anh ta vĩnh viễn vần là đàn em của Ngô Bình. Có được quan hệ này, nửa đời sau Tần Cự Phong cũng có chỗ dựa rồi.
“Không cần đa lễ, mời qua bên kia”.
Tần Cự Phong nói: “Vốn không ôm nhiều hy vọng, nhưng không ngờ Mộc Thiên Hầu này rất dễ nói chuyện, biết được ý định tôi đến nên đích thân ra gặp tôi, còn hỏi cặn kẽ tiền căn hậu quả. Cuối cùng, anh ta đưa ra hai phương án giải quyết, thứ nhất là cho anh chút thời gian, anh ta dời nghĩa trang đi; thứ hai, anh ta đồng ý bỏ tiền, mua lại núi Bạch Long”.