Ngô Bình: "Thất Tinh sao? Tôi còn tưởng là Thập Tinh chứ".
Thiếu niên cười nói: "Võ Hoàng chỉ có Ngũ Tinh. Thiên phú của anh quá tuyệt vời, thế nên tôi cho Thất Tinh, thực ra đã là cao nhất rồi".
Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra là thế".
Anh nhận huy chương, thiếu niên lại đưa một cái nhẫn, nói: "Đây là nhẫn Càn Khôn, bên trong có bảo bối Đại Đế ban cho, hãy nhận lấy".
Ngô Bình nhìn cái nhẫn, nói: "Cảm ơn. Cho tôi thêm huy chương của Võ Hoàng truyền kỳ Tứ Tinh đi".
Anh không muốn người khác biết thân phận Võ Hoàng chí tôn của mình, thế nên muốn lấy thêm thân phận Võ Hoàng truyền kỳ, đây cũng tương ứng với thân phận Võ Vương truyền kỳ Cửu Tinh lúc trước.
Đi ra khỏi tháp Tiên Võ thì quả nhiên bên ngoài có rất nhiều người đứng chờ, ai nấy đều nhìn Ngô Bình chằm chằm, muốn biết kết quả.
Ngô Bình không khiến họ thất vọng, anh đưa ra huy chương Võ Hoàng, mọi người đều hô lên kinh ngạc.
"Võ Hoàng truyền kỳ Tứ Tinh! Trời ơi! Cuối cùng cũng có Võ Hoàng xuất hiện!"
"Võ Hoàng, đúng như tên gọi, chính là Hoàng đế Võ Đạo! Giỏi quá!"
"Không hổ là người mạnh nhất Học phủ truyền kỳ, không khiến chúng ta thất vọng!"
"Chắc là viện trưởng hối hận lắm nhỉ? Thiên tài như thế mà lại ép người ta rời đi, đúng là không biết viện trưởng nghĩ gì".
Ngô Bình còn có việc nên anh chắp tay với mọi người, sau đó bay lên đi mất. Học viện Võ Đạo đã không còn liên quan nhiều với anh nữa, dù sao thì so với Học phủ truyền kỳ thì Học viện Võ Đạo chẳng có ý nghĩa gì, địa vị cũng không cao bằng Học phủ truyền kỳ.
Ngô Bình rời khỏi học phủ rồi tới lối vào của Tam Hoàng Giới, nơi này đã được khai phá từ lâu, nhưng ngoài anh ra thì chưa có ai nhận được truyền thừa Tam Hoàng thật sự.
Tam Hoàng gồm Thần hoàng, Vu hoàng và Huyền hoàng. Lần trước, Ngô Bình đã nhận được truyền thừa ban đầu của Tam Hoàng. Ý chí của Tam Hoàng từng nói với anh là nếu anh có thể tiến vào cảnh giới Đế thì có thể quay lại nơi này, sau đó lấy được truyền thừa cụ thể và kho báu của Tam Hoàng.
Lần này, Ngô Bình quay lại, giọng nói ấy vẫn vang lên: “Quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng”.
Anh được một luồng sức mạnh dẫn tới trong một cung điện.
Một tia sáng loé lên, anh cảm thấy mình bị quét từ đầu xuống chân để kiểm tra, giọng nói kia: “Cậu đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, đủ điều kiện nhận phần thưởng rồi”.
Sau đó, đã có ba bộ sách ngọc xuất hiện trước mặt Ngô Bình, chúng bay lơ lửng, mỗi cuốn một màu.
Giọng nói kia: “Đây chính là truyền thừa cụ thể của Tam Hoàng”.
Tiếp đó, lại có thêm ba cái nhẫn xuất hiện, chúng là đồ của Tam Hoàng.
Ngô Bình không kịp nhìn kỹ mà cất hết đi ngay.
Giọng nói kia: “Truyền thừa của Tam Hoàng đã tìm được truyền nhân, sứ mệnh của Tam Hoàng Giới đã hoàn thành”.
Giọng nói ấy vừa nói dứt câu thì trời đất chao đảo, cả Tam Hoàng Giới biến mất, còn Ngô Bình cũng được đưa ra ngoài. Cùng bị đẩy ra giống anh còn có hơn nghìn tu sĩ đang mò mẫm ở đây.
Những người này đều có vẻ hoang mang, không biết có chuyện gì xảy ra mà mình lại bị đẩy ra ngoài.