Ngô Bình: “Thánh Vương cơ à, siêu thế!”
Kim Song Nhi cười nói: “Có gì đâu, anh chẳng là Đại Thánh còn gì? Hơn nữa nếu anh muốn đột phá thì đã thành Thánh Vương lâu rồi”.
Ngô Bình: “Không nói thế được”.
Lúc này, Kim Song Nhi chợt thở dài rồi nói: “Hai người chị kia của em đều đối xử với em tốt lắm, nhưng hình như hai anh rể có ý thù địch với anh”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Kim Song Nhi: “Anh rể cả của em là thiên kiêu của Thần tộc, hai rể thứ hai là thiên kiêu của Yêu tộc, còn anh là Nhân tộc. Nếu họ mà biết thì chắc chắn sẽ nhắm vào anh”.
Ngô Bình: “Cái đấy anh không sợ, vì họ không đánh lại anh được đâu”.
Kim Song Nhi: “Ừm, cho nên em mới dám dẫn anh đi. Nhưng làm thế này thì e em sẽ có mâu thuẫn với các chị mất”.
Kim Song Nhi cười nói: “Song Nhi, em có huyết mạch của Thần, cũng có huyết mạch của Yêu, ngoài ra còn có huyết mạch của Chân Nhân thái cổ sơ đại, đúng ra tư chất của em tốt lắm đấy”.
Kim Song Nhi: “Chính vì thế nên từ nhỏ em đã tu luyện công pháp của ba phe, nhưng tu luyện nhiều rồi lại không biết phải đi theo phe nào”.
Ngô Bình: “Anh nghĩ em có thể tu luyện công pháp của anh”.
Kim Song Nhi nhìn anh: “Đi theo con đường của anh ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh đang tìm một con đường tiên, con đường mà mọi sinh linh đều đi. Một khi anh tìm ra được thì em cũng có thể tu luyện”.
Kim Song Nhi cười nói: “Thế thì em sẽ chờ tin tốt của anh”.
Sau đó, hai người cùng đến núi Thiên La. Núi Thiên La nằm ở một thời không thần bí cao duy độ nào đó, chỉ có tu sĩ được phép thì mới có thể vào được.
Khi hai người đến nơi, Kim Song Nhi điểm tay một cái, không gian lập tức gợn sóng, một bức tường tinh thể xuất hiện, hai người dễ dàng đi xuyên qua.
Sau đó, họ đã tiến vào một thế giới ảo diệu. Bầu trời ở đây có màu bạc, mặt đất màu tím xám, không gian như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.
Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã có một cảm giác quen thuộc lạ kỳ như được trở về nhà.
Anh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Khí tức ở đây… quen quá!”
Kim Song Nhi cười nói: “Anh thấy quen cũng là bình thường, vì anh là Chân Hoàng mà. Đây chính là nơi Nữ Oa tạo ra Chân Nhân thái cổ, sau này được người ta gọi là Nữ Oa Giới”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Đây là Nữ Oa Giới ư?”
Kim Song Nhi gật đầu: “Đúng thế, nhưng chỉ là một phần thôi. Nữ Oa Giới hoàn chỉnh đã bị tiêu diệt trong trận đại chiến rồi, nơi này chắc chỉ còn là một phần năm”.
Ngô Bình chậm rãi quỳ xuống rồi chạm tay xuống đất, một cảm giác huyết mạch tương thông trỗi dậy, hệt như một đứa trẻ được quay về trong lòng mẹ.
Kim Song Nhi ngẩn ra nhìn anh rồi nói: “Lần đầu tiên bố em đến đây cũng giống anh, ông cũng quỳ xuống rồi chạm tay xuống đất”.
Ngô Bình hỏi: “Song Nhi, Nữ Oa Giới đã bị ai huỷ diệt?”