Lý Mai: "Được rồi, cậu Ngô à, bây giờ cậu có thể đến nhà máy với tôi không?"
Ngô Bình: "Được, chúng ta đến nhà máy!"
Nhà máy nằm trong khu công nghiệp, đi ô tô mất hơn một tiếng đồng hồ.
Xe chạy vào nhà máy, Lý Mai gọi nhân viên bảo vệ và cùng Ngô Bình đi dạo quanh nhà máy.
Bước vào nhà máy, Ngô Bình liền cảm nhận được tà khí, nơi tập trung nhiều tà khí nhất chính là một gian của nhà máy.
Ngô Bình yêu cầu Lý Mai đợi bên ngoài, còn anh đi thẳng vào. Gian xưởng rất rộng rãi, dài khoảng ba cây số, rộng ba trăm mét, bên trong có một dây chuyền lắp ráp.
Ngô Bình sử dụng đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh thấy rằng trong xưởng này có một sát trận đang hình thành. Sát trận cũng có ảnh hưởng lớn đến người bình thường, dễ gây ra ảo giác và tai nạn.
Anh thấy rất kỳ quái, làm sao có thể có hình thành sát trận ở đây?
Anh tiếp tục quan sát, và anh nhìn thấy một vật nhỏ dưới xưởng, cách mặt đất hai mươi mét, nó đang không ngừng phun ra sát khí.
Vật nhỏ này có kích thước bằng một quả nho. Ngô Bình nhìn vào trong, bên trong ẩn chứa một không gian rộng lớn, trong không gian có tà khí, cũng có linh lực và khí tức khác.
"Địa châu!"
Ngô Bình thầm cảm thán, anh chưa bao giờ nghĩ rằng ở đây sẽ có địa châu!
Địa châu là thứ được ngưng tụ bởi luồng khí của mặt đất. Địa châu được hình thành tự nhiên, khí tức sẽ rất hỗn tạp, nó có linh khí, cũng có tà khí, thậm chí có cả âm khí. Tà khí anh cảm nhận được vừa nãy là do địa châu đã hấp thụ một số sức mạnh tà ác và đang phóng nó ra.
Tuy nhiên, nếu địa châu đã được luyện hóa thì nó sẽ là một bảo vật vô giá! Bởi vì địa châu có thể liên kết chặt chẽ với mặt đất, luyện chế ra địa châu đồng nghĩa với việc có sức mạnh của đất!
Khi đó, chỉ cần cả hai chân đứng vững trên mặt đất thì sẽ có một luồng sức mạnh của mặt đất không ngừng truyền vào cơ thể.
Ngô Bình ngay lập tức gọi cho Lý Mai và nói: "Từ bây giờ, xưởng này phải ngừng sản xuất".
Lý Mai sững người: "Bắt buộc phải ngừng sao?"
Ngô Bình hỏi: "Tất cả tai nạn đều xảy ra ở đây sao?"
Lý Mai gật đầu: "Đúng".
Ngô Bình: "Vậy thì đúng rồi. Công việc ở đây trước tiên sẽ dừng lại, một năm sau sẽ tiếp tục".
Lý Mai cười khổ: "Đây là xưởng chính của chúng tôi. Nếu ngừng hoạt động, năng suất của chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều".
Ngô Bình: "Vậy thì dựng thêm một cái".
Lý Mai thở dài: "Công ty chỉ có từng đó ngân sách, tôi làm sao có thể có nhiều tiền như vậy".
Ngô Bình tò mò nói: "Nhà họ Lý có nhiều tài sản như vậy mà còn sợ thiếu tiền sao?"
Lý Mai nói: "Tiền nào việc nấy, không thể dùng kinh phí bừa bãi được".
Ngô Bình hỏi: "Cô cần bao nhiêu tiền để xây dựng một xưởng mới?"
Lý Mai: "Ít nhất 10 tỷ".