Ngô Bình gật đầu, cậu cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể, nhìn người đàn ông có hình xăm nói: “Cút ngay, nếu không tự gánh lấy hậu quả đấy”.
Người đàn ông có hình xăm sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Này nhóc con, mày có biết tao là ai không?”, nói rồi hắn bước đến.
“Bốp!”
Ngô Bình tát lên mặt người này một cái, ngay lập tức trên mặt hắn xuất hiện một dấu tay màu đen, đối phương đau đến mức kêu gào, lăn lộn dưới đất.
Những người khác giật mình nhưng lập tức hô hào lên, đều đồng loạt nhào đến chỗ Ngô Bình.
Ngô Bình đánh mỗi người một cái khiến đám người này ngã xuống đấy, mặt ai nấy cũng đều có dấu tay màu đen, dấu tay xuất hiện này là do cậu sử dụng kình lực Hắc Sát Chưởng, nếu không phải cậu xóa bỏ, nó sẽ không bao giờ biến mất, hơn nữa nó thường sẽ gây ra cơn đau thấu xương.
Mười mấy người đều lăn lộn dưới đất gào thét, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu còn không cút đi, tôi sẽ đánh mỗi người thêm hai cái nữa”.
Đám người hoảng sợ vội vàng bò dậy chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng.
Thấy đám người này đi xa, Ngô Đại Hưng mới thở phào, ông ấy khẽ thở dài nói: “Trên đời này thật sự không có công bằng chính trực. Người nào có thế lực, nắm đấm mạnh thì có thể tùy ý ức hiếp người khác”.
Ngô Bình sinh ra và lớn lên ở đây, cậu hiểu quá rõ bản chất vận hành của thế giới này, cái gọi là pháp trị và công bằng đều là dối trá, chúng chỉ tồn tại trong tưởng tượng của con người.
Đến giờ cậu vẫn còn nhớ năm lớp chín, có một bạn nữ xinh đẹp cùng lớp bị hai trùm trường dẫn theo hai nam sinh bắt nạt kéo vào nhà vệ sinh, sau đó luân phiên cưỡng hiếp cô.
Cô gái bị tổn thương về tinh thần và thể chất, ngày hôm sau đã tự sát. Bố của bạn nữ sinh đã báo cảnh sát và kháng cáo nhưng không có kết quả, các mối quan hệ của bố trùm trường rất rộng, chính quyền đã đuổi gia đình cô gái đi với một câu “không đủ chứng cứ”.
Bố cô gái trong lúc tức giận đã cầm dao xông vào trường đâm mấy người trùm trường bị thương. Kết quả đồn cảnh sát đã ra tay ngay lập tức, dứt khoát bắn chết người bố trả thù này.
Sau đó người nhà của trùm trường thuê luật sư kiện ra tòa, yêu cầu mẹ của nạn nhân bồi thường về tổn thất kinh tế, mẹ của cô gái không có năng lực bồi thường, kết quả nhà bị đấu giá.
Vào một đêm mưa lạnh lẽo, người phụ nữ đáng thương không nhà để về cũng gieo mình xuống sông.
Chuyện này bị lan truyền trên mạng nhưng mọi người đã quen, hoàn toàn không có chút bức xúc nào.
Nói nữa, tên trùm trường kia cũng vừa chuyển tới trung học số 1 Trung Châu, khi Ngô Bình thấy thằng khốn đó, cậu gần như không thể tin vào hai mắt mình, loại đó vẫn còn có thể đến trường số 1 học sao?
Sau đó cậu mới biết thằng khốn kia là học sinh năng khiếu thể dục, chuyên về điền kinh cự ly dài, nhưng năng lực cực tệ hại, chạy còn chẳng bằng học sinh bình thường.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Bố, đừng nghĩ nhiều, về nhà thôi!”
Về đến nhà, Ngô Bình giao tấm thẻ kia cho mẹ: “Mẹ ơi, vừa rồi con mua được một con chuột vàng bên đường, con bán rồi, lời được kha khá. Trong thẻ này có năm triệu, hai người cầm để dùng đi ạ!”
Dương Quế Chi và Ngô Đại Hưng ngớ ra, năm triệu ư?