Người đánh xe bật cười: “Xem ra anh không biết gì thật. Tất nhiên là Thần Tiên rất lợi hại rồi. Chẳng hạn như thành chủ của thành Bạch Mã, chỉ là một vị Thần Tiên nhưng không hề thua kém địa vị của Thần tộc chính tông. Hơn nữa, Thần Tiên đều mang trong mình hai thân phận cao quý, vừa là Thần tộc vừa là Thần Tiên. Giống như Phạm thành chủ là Thần Vương đấy”.
Người đánh xe kể tiếp: “Còn về cảnh giới của Thần Tiên thì ai ai cũng biết có mười hai cảnh giới nhỏ, bốn cảnh giới lớn”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Phạm thành chủ đang ở cảnh giới nào?”
Người đánh xe nói: “Nghe đồn Phạm thành chủ đang ở cảnh giới nhỏ thứ năm, tức là cảnh giới lớn thứ hai. Thần Tiên đạt được cảnh giới này được gọi là Thần Tiên Vương”.
Anh đoán thử: “Vậy cảnh giới lớn thứ ba sẽ gọi là Thần Tiên Hoàng sao?”
Người đánh xe đáp: “Không phải, gọi là Tiên Hoàng!”
Anh giật mình hỏi: “Tiên Hoàng? Không lẽ ở cảnh giới này thì không còn liên quan đến dòng máu Thần tộc nữa sao?”
Người đánh xe không hiểu nhiều như vậy, không biết phải trả lời thế nào. Bấy giờ, người khách ngồi trong xe ngựa bỗng lên tiếng: “Không sai, khi đạt đến cảnh giới lớn thứ ba của Thần Tiên thì sẽ thoát khỏi trói buộc của Thần tộc”.
Ngô Bình vẫn hỏi tiếp: “Thế còn cảnh giới lớn thứ tư thì sao?”
Người sau lưng anh thản nhiên đáp: “Đạt tới cảnh giới này được gọi là Thủy Tiên”.
“Thủy Tiên? Nghĩa là gì?”
Người kia nói: “Nghĩa là bắt đầu từ đây mới là tiên thật sự”.
Ngô Bình giật mình nói: “Mạnh như vậy mà mới là sự khởi đầu của tiên thôi sao?”
Người kia đáp: “Tiên tộc từng rất hùng mạnh”.
Sau khi dừng lại một lát, người kia lại nói tiếp: “Tuy cậu vẫn luôn đặt câu hỏi nhưng luôn hỏi đúng trọng tâm, có lẽ cậu cũng không phải người thường. Cậu có thể vào đây không?”
Ngô Bình không hề khách sáo, lập tức vén rèm che lên. Bên trong là một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ. Cô gái kia thấy anh vào lập tức cúi đầu, có vẻ như rất sợ gặp người lạ.
Xe ngựa rất rộng rãi, có thể chứa được sáu người. Ngô Bình đi vào cũng không trở nên chật chội. Anh chắp tay nói với người đàn ông trung niên: “Làm phiền chú rồi”.
Người kia gật đầu cười đáp: “Cậu tên gì vậy?”
Ngô Bình nói: “Cháu họ Ngô, tên là Ngô Bình”.
Người kia cũng tự giới thiệu: “Tôi là thương nhân đến thành Bạch Mã buôn bán, tên là Tống Tử Sơn”.
Ngô Bình lễ phép trả lời: “Chào chú Tống”.
Tống Tử Sơn cười hỏi: “Cậu đến thành Bạch Mã có chuyện gì sao?”
Anh nói: “Đi nương nhờ họ hàng”.
Tống Tử Sơn lại hỏi: “Tôi thấy cậu không giống người bình thường, không biết đã tu hành chưa?”
Anh đáp: “Cháu chỉ mới biết vài thủ đoạn thô thiển, không được coi là tu hành”.
Tống Tử Sơn gật đầu dặn dò: “Nếu cậu không tìm thấy người cần tìm thì có thể đến Tống phủ tìm tôi. Cậu cứ đọc tên tôi ra, ai ở thành Bạch Mã cũng biết tôi ở đâu”.
Anh vui vẻ nói: “Cảm ơn chú Tống, cháu nhớ rồi”.
Ngô Bình trò chuyện với Tống Tử Sơn suốt cả chuyến đi, qua đó cũng hiểu thêm về thế giới này, về thành Bạch Mã.