Nhìn thấy Ngô Bình chỉ cần phất tay một cái là chú lực biến mất, mọi người lại càng kính nể anh. Ngay cả Mông Trạch và Trương Tây Linh cũng bắt đầu cảm thấy Ngô Bình trở nên thâm sâu khó lường.
Sau khi giải trừ chú lực cho mọi người, Ngô Bình sắp xếp công việc trong giáo với sự giúp đỡ của Mông Trạch và Trương Tây Linh.
Khoảng ba giờ sau, anh đã nắm được tổng thể tình hình nhân lực của Hắc Thiên Giáo, hạ lệnh cho họ lui xuống, chỉ giữ lại vài người là hữu hộ pháp, tám trưởng lão, bốn đường chủ, đại tế ti.
Những người này mới là cốt cán của Hắc Thiên Giáo. Chỉ cần họ trung thành, cả Hắc Thiên Giáo sẽ trung thành với anh.
Ngô Bình nhìn bốn phía, cất lời: “Các vị, tôi mới trở thành giáo chủ, sẽ có những chuyện xử lý chưa thoả đáng, mọi người có thể nói với tôi. Hoặc mọi người có bất kỳ kiến nghị gì cũng có thể nói cho tôi biết”.
Một người đứng ra, cúi chào Ngô Bình: “Đường chủ Ti Lễ Đường Đỗ Tinh, có lời muốn nói!”
Ti Lễ Đường phụ trách lễ nghi và nội vụ. Hắc Thiên Giáo là thần giáo, thường phải làm lễ với thần Hắc Thiên nên lễ nghi rất quan trọng. Đặc biệt là khi giáo chủ muốn xuất hành gì đó thì phần lễ nghi phải thật long trọng.
Ngô Bình gật đầu: “Mời đường chủ Đỗ phát biểu”.
Đỗ Tinh là một ông lão có tu vi cảnh giới Võ Thần, cất lời: “Giáo chủ vừa nhậm chức, đây là chuyện rất tốt. Chỉ là giáo chủ tiền nhiệm sống chết chưa rõ. Thuộc hạ nghĩ rằng nên tìm giáo chủ tiền nhiệm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông nói rất có lý. Trương Tây Linh, giáo chủ tiền nhiệm mất tích sau khi vào mật thất phải không?”
Trương Tây Linh gật đầu: “Phải, thưa giáo chủ. Trước đó giáo chủ tiền nhiệm đã vào mật thất để tu luyện rất lâu mà không thấy trở ra. Lúc chúng tôi vào mật thất mới phát hiện giáo chủ tiền nhiệm đã biến mất”.
Ngô Bình hỏi: “Có khi nào hắn đã ra khỏi đó mà các vị không biết hay không?”
Mông Trạch đáp: “Có khả năng này”.
Ngô Bình nói tiếp: “Có nghĩa là giáo chủ tiền nhiệm đã mất tích. Các ông cảm thấy vì sao hắn lại mất tích?”
Ai cũng đưa mắt nhìn nhau, không thể trả lời.
Lúc này đại tế ti khẽ thở dài, đột ngột quỳ xuống đất.
Ngô Bình cau mày: “Đại tế ti A Minh, vì sao lại quỳ?”
A Minh run rẩy đáp: “Thuộc hạ có tội!”
Ngô Bình nhìn đối phương: “Lẽ nào chuyện giáo chủ tiền nhiệm mất tích có liên quan đến ông?”
Đại tế ti gật đầu: “Tôi đã đưa giáo chủ tiền nhiệm đi”.
Ngô Bình cau mày: “Đưa đi?”
Đại tế ti khẽ thở dài: “Giáo chủ tiền nhiệm mới mười tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn không sở hữu năng lực mạnh, lại không thể kiểm soát tâm thuật của các thuộc hạ, ngày nào cũng sống trong sợ hãi. Thế nên có một ngày, hắn đã tìm đến tôi, xin tôi giúp hắn rời khỏi Hắc Thiên Giáo”.
Ngô Bình hỏi: “Nên ông đã giúp hắn?”
Đại tế ti gật đầu: “Thuộc hạ biết làm như vậy là sai. Xin giáo chủ trừng phạt!”
Ngô Bình hỏi tiếp: “Hắn đã đi đâu?”
Đại tế ti đáp: “Tôi đưa hắn ra nước ngoài và cho hắn một khoản tiền. Bây giờ hắn đang theo học ở một trường đại học nước ngoài, sống khá tốt”.