“Anh Bình!”. Cô ấy lao vào lòng Ngô Bình, khóc nức nở.
Lúc này vợ chồng Hàn Chí Thành, với cả Âu Dương Trí Viễn đều chạy ra, nhận được điện thoại Hàn Băng Nghiên, bọn họ đều vội chạy đến đây.
Âu Dương Trí Viễn: “Tiểu Bình, bố cảm thấy có người sắp xếp cái bẫy rất lớn, muốn nhổ tận gốc chúng ta! Bây giờ, Liễu Kim Long, Nghiêm Lãnh Thạch đều không có đây, sản nghiệp dưới tên bọn họ lần lượt bị đổi chủ, rất nhiều thuộc hạ làm phản. Tình hình hoàn toàn mất khống chế. Hai ngày gần đây, rất nhiều người của tòa án cũng đến muốn kiếm tra công ty chúng ta, bố cảm thấy bọn họ muốn ra tay với chúng ta ở mọi mặt!”
Ngô Bình vừa đến, tất cả mọi người đều yên lòng hơn, Âu Dương Trí Viễn lập tức nói ra phán đoán của ông ấy.
Ngô Bình lắng nghe cẩn thận, không nói lời nào, đợi mọi người nói xong cậu mới nói: “Mỗi ngày bọn bắt cóc đều liên lạc sao?”
Âu Dương Trí Viễn: “Hôm kia vừa gửi năm tỷ, nhưng bọn họ vẫn không chịu thả người, hôm qua lại bảo chuyển ba mươi tỷ. Hôm nay, lại gọi đế mấy lần, không ngừng hối chúng ta chuyển tiền”.
Ngay lúc này, điện thoại Hàn Băng Nghiên vang lên, bên trên hiện ra số từ nước Tống.
Hàn Băng Nghiên căng thẳng, vội nói: “Anh Bình, là bọn họ gọi đến!”
Ngô Bình cầm điện thoại, nhấn nhận cuộc gọi, bên trong vang lên âm thanh lạnh lẽo: “Không gửi tiền sao? Trong vòng nửa tiếng đồng hồ không nhận được tiền, chúng tôi sẽ chặt một bàn tay của Ngô Đại Hưng! Một tiếng không nhận được tiền, sẽ chặt một cánh tay của ông ta. Nếu vẫn không chịu chuyển tiền, tôi sẽ…”
“Tiền thì dễ nói”. Ngô Bình nói: “Các anh ra con số cuối cùng đi, nếu có thể bỏ ra được thì tôi không đưa thiếu một đồng, chắc chắn không trả giá”.
Đối phương sững người, hỏi: “Anh không phải cô gái kia sao? Anh là ai?”
“Ngô Đại Hưng là bố tôi, tôi là Ngô Bình”.
Đối phương cười ha ha: “Cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện rồi. Tốt lắm! Tên họ Ngô, ý của cậu là, chúng tôi muốn bao nhiêu, cậu cũng có thể đưa đủ sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên. Nhưng các anh chỉ có một cơ hội ra giá”.
Đối phương hừ một tiếng: “Nhóc con, bố mày đang ở trong tay bọn tao, mày đừng có hống hách”.
Ngô Bình: “Các anh có thể tùy ý ra giá, sao lại là tôi hống hách chứ?”
Tên bắt cóc im lặng mấy phút, như đang thương lượng với người khác vậy. Trong lúc đó, Ngô Bình chỉ yên lặng chờ đợi, khẽ gật đầu với Phương Lập.
Phương Lập lẳng lặng rời đi, bay về phía nước Tống. Thân là cao thủ Thần Thông hậu kỳ, lại có xuất thân từ Thánh Cổ Đại Lục, độn thuật của anh ta bất phàm, chỉ mấy phút đã đi vào bên trong nước Tống.
Lúc này, Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, cậu phát ra một loại sóng âm. Loại sóng âm này người bình thường không nghe được, nhưng nó có thể thông qua ống nghe đối diện truyền ra khắp trăm dặm. Loại sóng âm này chỉ có tu sĩ Thần Thông Cảnh mới có, mới có thể cảm nhận được.
Lúc này, Phương Lập bay trong phạm vi nước Tống, tìm kiếm sóng âm mà Ngô Bình phát qua điện thoại.
Lúc này, tên bắt cóc bên kia điện thoại lại nói tiếp: “Nếu mày đã thoải mái như vậy thì chúng tôi cũng thoải mái vậy, một nghìn tỷ! Chỉ cần bỏ ra một nghìn tỷ, lần này thật sự sẽ thả Ngô Đại Hưng ra”.
Ngô Bình: “Một nghìn tỷ sao? Con số này, không thể chuyển qua tài khoản ngân hàng được. Như vậy đi, tôi sẽ đưa số tiền tương đương bằng tiền tiên, các anh thấy thế nào?”
Bên kia lại im lặng một lúc, trông có vẻ như lại đang thương lượng với người khác.
Lần này sau năm phút, tên bắt cóc nói: “Nếu là tiền tiên thì cũng được. Nhưng, một tiền tiên, chỉ có thể tính cho mày là năm triệu”.
Trên thị trường, một tiền tiên có thể đổi được mười đến hai mươi triệu Hạ tệ, hơn nữa muốn mua cũng không có. Đối phương đưa ra con số năm triệu, không khác gì chém Ngô Bình một đao.
“Không vấn đề. Vậy là hai trăm nghìn tiền tiên. Các anh nói địa điểm, tôi cử người đưa tiền tiên qua”.
Đối phương đợi sau ba phút lại nói tiếp: “Địa chỉ gửi đến tin nhắn điện thoại. Cho mày một tiếng đồng hồ, đem tiền tiên đến!”
“Không vấn đề. Nhưng không thể làm hại bố tôi, nếu không các anh không chỉ không lấy được tiền, mà còn sẽ chết rất khó coi”.