Âu Dương Trí Viễn ngẩn ra, không khỏi ấm lòng nói: "Anh em chúng ta vẫn như xưa, nói thật, anh cũng chuẩn bị mười triệu tệ".
Sau đó, mấy người bàn bàn bạc chuyện thành lập công ty trà thảo mộc. Âu Dương Trí Viễn uống nhiều quá nên đêm đó không cũng không về mà ở lại phòng của Ngô Bình.
Đợi đến khi mọi người ngủ, Ngô Bình mới đưa Hàn Băng Nghiên về.
Đế nhà họ Hàn thì cũng đã khuya.
Hàn Chí Thành nghe tiếng đi đến phòng khách xem thử, thấy Ngô Bình đến thì cười nói: "Trễ vậy mới về, Tiểu Bình đừng đi nữa, ngủ chung với Băng Nghiên đi".
Hàn Băng Nghiên đỏ mặt, song cũng không nói gì.
Ngô Bình nói: "Chú Hàn, cháu có chuyện muốn nói với chú".
Anh bảo Hàn Băng Nghiên đi nghỉ ngơi trước rồi nói chuyện công ty trà thảo mộc cho Hàn Chí Thành. Trước đó, anh cũng có nhắc đến chuyện này rồi.
Hàn Chí Thành: "Có thể làm thật à? Nhưng muốn đầu tư vào đó cần rất nhiều tiền. Nếu tính toán thì riêng tiền quảng cáo và xây dựng ở giai đoạn đầu đã mất chục tỷ. Nhưng trước mắt, chú chỉ có thể đầu tư khoảng ba, bốn tỷ".
Ngô Bình: "Không sao, cháu sẽ lo số còn lại. Còn cổ phần thì chú và Băng Nghiên mỗi người một nửa".
Hàn Chí Thành vội phất tay: “Không được, không được đâu. Cháu đầu tư tiền sao có thể không giữ cổ phần. Thế này đi, chú giữ một phần, Băng Nghiên giữ ba phần, cháu giữ sáu phần. Bọn cháu còn trẻ, chú thì đã có tuổi rồi, sớm muộn gì thì cơ nghiệp cũng là của bọn cháu, chú không thể nắm giữ quá nhiều cổ phần”
Ngô Bình thấy ông ta chân thành đến vậy nên cũng không cố chấp nữa, nói: “Chú, cháu còn giúp chú tìm được một trợ lý, giúp việc quản lý và kinh doanh, đó là bố nuôi của cháu. Cháu định chuyển năm phần trăm cổ phần của cháu cho ông ấy”.
Hàn Chí Thành gật đầu: “Được, cháu cứ quyết định. Ngày mai chú gặp mặt ông ấy, thương lượng xem nên bắt tay từ đâu”
Ngô Bình nói sơ rồi quay về phòng của Hàn Băng Nghiên. Hàn Băng Nghiên buồn ngủ nên đã ngủ từ sớm, cậu lấy bút ra, vắt óc suy nghĩ, dựa theo y lý và một số phương thuốc trong ký ức, kết hợp với tình hình hiện tại rồi viết công thức trà.
Cậu viết xong công thức thì gục xuống ngủ, ngày mai đã phải thi đại học, cậu quyết định thả lỏng một chút, ngủ một giấc cho khỏe.
Ngày hôm sau, Hàn Băng Nghiên cùng Ngô Bình đến trường thi, khu vực xung quanh trường thi đã rào đường, xe hơi không thể đi qua, họ chỉ có thể đi bộ qua từ rất xa.
Trước khi vào trường thi, Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, anh phải cố lên”
Ngô Bình nói: “Yên tâm đi”
Lúc này, Từ Kiêu cầm hoa hướng dương, hớt hải chạy đến, không ngờ cậu ta lại mặc sườn xám đỏ xẻ tà, thân hình của cậu ta dường như có thể làm căng toạc bộ sườn xám ngay lập tức.
“Anh Bình, đàn em chúc anh giành được thắng lợi”. Cậu ta vừa nói vừa đưa hoa hướng dương trong tay qua: “Đỗ thủ khoa nha!”
Ngô Bình nhìn dáng vẻ buồn cười của bạn thân thì cảm thấy vừa tức cười vừa cảm động, cậu nhận lấy hoa hướng dương, nói: “Biết rồi, nếu như tôi không đỗ thủ khoa thì thật có lỗi với tấm lòng của cậu”
Từ Kiêu cười toét miệng: “Đương nhiên rồi”
Sau khi vào trường thi, môn thi đầu tiên là ngữ văn. Từ sau khi đầu óc cậu có thêm vô số ký ức, thành tích ngữ văn của Ngô Bình đã trở nên rất tốt, đặc biệt là tập làm văn, luôn đạt được điểm tuyệt đối, những phần khác cũng gần như không bị mất điểm. Bài thi có điểm tuyệt đối một trăm năm mươi điểm thì ít nhất cậu cũng có thể được một trăm bốn mươi mấy điểm.