Trưa đó, Lý Vân Đẩu mở tiệc mời mọi người, Ngô Bình kéo theo Lý Niệm Tổ đến uống rượu cùng họ còn anh thì đi tìm Lý Mai.
Lúc này Lý Mai đang ở tổng bộ của tập đoàn, Ngô Bình gọi điện báo rồi chạy xe qua tìm cô ấy.
Tòa nhà Vân Thiên, tổng bộ của tập đoàn Lý Thị nằm ở Á Mã. Tòa nhà có một trăm tầng, diện tích xây dựng là một triệu không trăm năm mươi ngàn mét vuông, bao gồm cả trung tâm mua sắm, trung tâm vui chơi, cùng hơn sáu ngàn tám trăm bãi đỗ xe.
Tòa nhà Vân Thiên là tài sản trong thời kỳ đỉnh cao của tập đoàn Lý Thị, đã được xây dựng mười năm, hiện tại, mỗi năm nó có thể đem về cho tập đoàn Lý Thị mấy trăm triệu đô tiền cho thuê.
Ở Đông Nam Á, ngoài Sư Thành ra thì kinh tế của nước Á Mã có thể nói là không tồi và một nửa công lao trong đó là của người Viêm Long. Nước Á Mã có hơn tám triệu người Viêm Long cư trú, họ cần cù, thông minh, chiếm hơn tám mươi phần trăm những người giàu trong xã hội của nước Á Mã. Lý Vân Đẩu là một trong những đại diện nổi trội.
Ngô Bình chạy chiếc xe máy một nghìn năm trăm cc phân khối của Lý Hoằng Đào, tính năng của nó rất khá, vẻ ngoài cũng rất bụi bặm.
Chiếc xe phóng băng băng trên đường, vượt qua những chiếc xe hơi, chỉ mất mười mấy phút là đến tòa nhà Vân Thiên. Sau đó, anh đi thang máy lên văn phòng làm việc của Lý Mai ở tầng thứ hai mươi sáu.
Lúc anh bước vào thang máy mới phát hiện muốn lên tầng hai mươi sáu thì phải quét thẻ, thế là anh đến sảnh lớn ở tầng một trước, nói với bảo vệ: “Anh ơi, giúp tôi quét thẻ cho tầng hai mươi sáu với”.
Bảo vệ tầm bốn mươi tuổi, đã làm việc ở tòa nhà này hai mươi năm rồi, vô cùng chuyên nghiệp. Anh ấy lịch sự nói: “Thưa anh, anh đến tầng hai mươi sáu để tìm người sao?”
Ngô Bình: “Ừm. Tôi tìm chủ tịch Lý Mai”.
Bảo vệ hơi ngạc nhiên, nói: “Chủ tịch Lý sao? Xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào? Để tôi gọi điện thoại hỏi trước”.
Ngô Bình: “Tôi tên Lý Huyền Bình”.
Bảo vệ nghe thấy cái tên Lý Huyền Bình thì giật mình, anh ấy vội khom lưng chín mươi độ: “Cậu chủ”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Anh biết tôi sao?”
Bảo vệ nói với vẻ mặt kích động: “Đương nhiên tôi từng nghe đến tên của cậu chủ. Xin lỗi cậu chủ, tôi không biết là anh, tôi sẽ đưa anh lên đó ngay”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ừ, phiền anh rồi”.
Bảo vệ không ngờ cậu chủ lại dễ dãi như thế, anh ấy bước đến trước cửa thang máy, nhấn nút thang máy chuyên dụng. Chỉ có người trong nội bộ tập đoàn mới có thể dùng thang máy chuyên dụng và có thể đến thẳng tầng đặt văn phòng làm việc.
Lúc thang máy xuống, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc vest, mang giày tây, cao to điển trai từ bên trong bước ra.
Bảo vệ vội chào: “Chào giám đốc Trương”.
Giám đốc Trương gật đầu, sau đó để ý thấy dáng vẻ cung kính của anh bảo vệ đối với Ngô Bình thì hỏi: “Anh đưa người lên sao?”
Bảo vệ vội đáp: “Vâng, thưa giám đốc Trương, đây là cậu chủ”.
Giám đốc Trương giật mình, vội cung kính chào: “Cậu chủ, tôi là giám đốc phòng sản xuất của tập đoàn, tên Trương Kình”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Chào giám đốc Trương”. Anh nói xong thì bước vào thang máy.
Giám đốc Trương vốn dĩ định ra ngoài làm việc, giờ gặp cậu chủ thì lập tức đi theo, mỉm cười, nói: “Cậu chủ, để tôi đưa anh lên đó”.