Tống Tử Sơn ngẩn ra rồi bật cười nói: “Công tử nói đúng, thế thì tôi sẽ đi tìm mặt bằng để mở cửa hàng ngay”.
Sau đó, Ngô Bình đã mua một căn nhà có diện tích rất lớn ở thành Thiên Nguyên, căn nhà còn có rừng cây và hoa viên, môi trường sống khá lý tưởng.
Sau khi chuyển tới đây, Ngô Bình bắt đầu luyện đan, cụ thể là Cửu Chuyển Thần Lực Đan. Luyện chế đan dược này rất khó, Ngô Bình mất hai ngày mới có thể luyện chế theo quy mô lớn, đồng thời huy động thêm mười lò luyện đan, mỗi tiếng luyện chế một lò. Cứ thế, mỗi ngày Ngô Bình luyện chế được năm mươi lò, mỗi lò được bốn viên, vị chi một ngày được 200 viên. Hơn nữa, các đan dược này đều đạt cấp đế phẩm.
Không lâu sau, Ngô Bình đã có trong tay 500 viên Cửu Chuyển Thần Lực Đan, anh đưa tất cho Tống Tử Sơn mang đi bán. Sau đó lại luyện chế lò đan dược thứ hai là Ngũ Giáp Thần Đan.
Luyện chế loại đan dược này lại khó hơn một chút, sau nhiều lần thứ nghiệm, mỗi lần Ngô Bình chỉ luyện chế được năm lò, mỗi lò ba viên. Cứ thế, nhiều nhất là anh luyện chế được 90 viên một ngày, hơn nữa nếu luyện chế hàng loạt thì chỉ cho ra thành phẩm là đan dược nhất phẩm.
Cuối cùng, Ngô Bình đã luyện được 300 viên Ngũ Giáp Thần Đan và cũng đưa hết cho Tống Tử Sơn. Ở Linh Phong Đan Lâu, một viên Cửu Chuyển Thần Lực Đan nhất phẩm được bán với giá 35 nghìn đồng Thần Vương, đan dược cấp đế phẩm của Ngô Bình có thể bán với giá 60 nghìn. Ngũ Giáp Thần Đan ở đây được bán với giá 120 nghìn đồng Thần Vương với đan dược cấp nhị phẩm, còn đan dược cấp nhất phẩm của Ngô Bình thì có thể lên tới 200 nghìn.
Tống Tử Sơn đã tìm được mặt bằng, sau khi trang trí qua loa và tìm nhân viên thì cửa hàng đã bắt đầu kinh doanh.
Tống Tử Sơn là chưởng quỹ, Ngô Bình đích thân trực ở cửa hàng, Mỹ Ngọc và Mặc Tinh hướng dẫn mua bán, cứ thế cửa hàng đã chính thức khai trương.
Mấy ngày qua, Ngô Bình luyện đan thâu đêm suốt sáng, ngoài Chính Hướng Thần Đan, Cửu Chuyển Thần Lực Đan và Ngũ Giáp Thần Đan ra thì anh còn luyện chế thêm một lượng lớn đan dược cấp thấp, thậm chỉ còn có khá nhiều dược liệu được bày bán ở tầng một.
Đan dược mà anh luyện chế có chất lượng cao, nhưng giá thành lại rẻ hơn bên ngoài nên mới khai trương đã thu hút được rất nhiều người tới mua.
Cửa hàng có năm tầng và lấy tên là Diệu Đan Lâu, tầng một chuyên bán đan dược cấp thấp và dược liệu, tầng hai bán đan dược cấp trung, tầng ba bán đan dược khá cao cấp, tầng bốn và tầng năm thì bán đan dược thuộc hàng quý hiếm.
Vì là ngày đầu mở bán nên cửa hàng có chương trình mua hai sẽ được giảm giá mười phần trăm, mua năm sẽ được giảm hai mươi phần trăm. Vì thế cửa hàng rất đông khách, Ngô Bình không ngồi yên được nữa mà cũng phải chạy ra phụ việc.
Khai trương chưa được hai tiếng thì tất cả đan dược gần như đã được bán hết, đến dược liệu cũng không còn.
Ngô Bình thở dài nói: “Biết thế này thì mình luyện chế thêm nhiều hơn rồi”.
Đúng lúc này, có một người đá tung cửa quán, sau đó là một tốp tu sĩ xông vào, người đi đầu là một gã râu quai nón, gã trầm giọng nói: “Chủ hàng đâu, bò ra đây xem nào!”
Ngô Bình nói: “Ăn nói cho cẩn thận!”
Nói rồi, anh đi thẳng về phía gã râu xồm rồi nhìn chằm chằm vào mặt gã.
Gã râu xồm cười khoái trí nói: “Hôm nay cửa hàng này khai trương bán hàng khá quá nhỉ! Chủ nhà tôi bảo các người giao một nửa số tiền bán được ra đây thì sau này mới được tiếp tục kinh doanh đan dược ở đây”.
Ngô Bình: “Ồ, chủ nhà các người tham thế, định ăn trọn một nửa lãi của bọn này à!”