Trác Khang nghiến răng nói: “Nếu biết thì sao cậu vẫn dám động tới con trai tôi? Cậu chán sống rồi à?”
Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú với con trai ông, là cậu ta gây sự với tôi trước. Tôi chưa giết cậu ta đã là nể mặt ông lắm rồi”.
Trác Khang bật cười: “Nể mặt tôi ư?”
Ông ta gật gù nói: “Cậu tưởng có chút tu vi này thì có thể đè đầu cưỡi cổ tôi hay sao?”
Lư Tuấn Phi vội đi tới nói: “Ông Trác, tôi cũng có lỗi trong chuyện này, lẽ ra tôi không nên cho hạng người như Ngô Bình tham gia vào buổi tiệc hôm nay”.
Trác Khang liếc nhìn Lư Tuấn Phi rồi nói: “Cậu Lư nói thế là khách sáo rồi, nhà cậu đồng ý nhượng hai mươi phần trăm cổ phần của sơn trang Thái Khang cho tôi thì chúng ta là người một nhà rồi, không cần khách sáo vậy đâu”.
Lư Tuấn Phi cười nói: “Được hợp tác với ông Trác là vinh hạnh của nhà họ Lư tôi”.
Trác Khang gật đầu rồi lại nói với Ngô Bình: “Nể tình cậu cũng là cao thủ cảnh giới Khí, tôi cho cậu tự xử đấy!”
Ngô Bình liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Chờ thêm một lúc nữa đã”.
Trác Khang ngẩn ra: “Chờ cái gì?”
“Chờ một người!”, Ngô Bình đáp.
Trác Khang cười lạnh: “Dù ai đến thì cậu cũng phải chết thôi”.
“Thật không?”
Chợt có một giọng nói đầy nội lực và giận dữ vang lên ở bên ngoài.
Trác Khang lạnh mặt, lập tức run rẩy như chuột thấy mèo, ông ta đứng bật dậy nói: “Sư phụ, sao người lại đến đây ạ?”
Người mới tới chính là Từ Quý Phi.
Trác Khang đi ra rồi quỳ xuống đất, sau đó nịnh nọt: “Sư phụ, sao người tới mà không báo trước, người cần đồ đệ làm việc gì vậy ạ?”
Từ Quý Phi mặc kệ Trác Khang, mà đi thẳng tới chỗ Ngô Bình, sau đó cười nói: “Chú em, khiến chú chê cười rồi. Cảm ơn chú đã nể mặt anh mà không dạy dỗ Trác Khang”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới đứng lên rồi nói: “Anh ba quá lời rồi!”
Anh ba?
Trác Khang nghệt mặt ra, sao Ngô Bình lại gọi sư phụ ông ta là anh ba, có chuyện gì vậy?
Lư Tuấn Phi cũng biến sắc mặt.
Từ Quý Phi lườm đệ tử của mình rồi lạnh giọng nói: “Bố và con gái của tôi đều được cậu Ngô đây cứu, mà anh định giết cậu ấy à? Anh định giết ân nhân của nhà họ Từ tôi hả?”
Trác Khang run lẩy bẩy rồi vội quỳ xuống đất: “Sư phụ, đồ nhi không biết, nếu biết thì nào dám ạ”.
Sau đó, ông ta ngoảnh sang dập đầu với Ngô Bình: “Cậu bạn đã cứu bố và con gái của sư phụ tôi, xin nhận của Trác Khang ba lạy”.
Cộp cộp cộp.
Trác Khang không chút do dự mà dập đầu ba cái, khiến mặt đất rung lên.
Ngô Bình thấy thế thì thờ ơ nói: “Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của thầy thuốc, ông không cần cảm ơn”.
Từ Quý Phi lạnh lùng nói: “Không ra làm sao cả, đứng dậy đi!”
Bấy giờ, Trác Khang mới dám đứng dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin lỗi, mong cậu tha thứ cho tôi”.
Nói rồi, ông ta đi tới cạnh Đinh Sâm rồi đá cho gã mấy phát, mắng: “Thằng khốn này! Sao tao lại đẻ ra cái loại như mày chứ, tao phải đánh chết mày!”
Ngô Bình biết ông ta đang làm trò, chứ có ai đánh chết con đẻ của mình chứ.
Đinh Sâm khóc lớn: “Bố ơi, sao bố lại đánh con, bố phải đánh nó chứ…”
Từ Quý Phi lạnh băng nói: “Đừng có hỗn!”