Ông chủ cười tươi nói: “Không giấu gì anh, tổ tiên nhà tôi làm ngự trù trong cung, ông cụ nhà họ Thạch rất thích món ăn của nhà tôi nên đã bỏ tiền để tôi mở nhà hàng này”.
Ngô Bình hỏi: “Nghe giọng ông hình như là người Vân Kinh à?”
Ông chủ gật đầu: “Tôi là người Vân Kinh, vì bận làm ăn ở đây nên cũng ít khi về quê”.
Ngô Bình nói: “Tay nghề của ông khá lắm, theo tôi về Vân Kinh đi, dẫn theo người của ông nữa, về mở một nhà hàng ở gần vịnh Bạch Long, vẫn để tên là Hoàng Tân Lầu”.
Ông chủ ngẩn ra nói: “Nhưng ông cụ Thạch…”
Ngô Bình: “Ông cứ nói với ông ta đi, ông ta sẽ đồng ý thôi”.
Ông chủ cũng muốn về quê, dù sao nơi này cũng không bì được với Vân Kinh nên quyết định sẽ đi hỏi Thạch Côn. Thạch Côn đương nhiên đồng ý ngay, bao tiền ông ta còn bỏ ra được thì một đầu bếp có là gì?
Ông chủ mừng rỡ quay lại nói: “Ông cụ Thạch đồng ý rồi”.
Ông chủ rất vui, chuyến này về Vân Kinh chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt hơn ở đây. Bố mẹ ông chủ cũng ở đó nên gia đình họ sẽ không phải chia cắt nữa.
Điều quan trọng hơn là ông chủ rất sợ người nhà họ Thạch nên không có cảm giác an toàn khi sống ở đây. Nhưng Ngô Bình này thì khác, anh rất lịch sự, trông không giống người xấu, làm ăn với người như thế này thiết thực hơn.
Ngô Bình gật đầu: “Ông tên là gì?”
Ông chủ: “Tôi là Lý Hạo Xuyên”.
Ngô Bình: “Ừm, ông chuẩn bị đi, cần mang gì về Vân Kinh thì mang. Đây là danh thiếp của tôi, đến đó rồi thì gọi cho tôi nhé. Ông yên tâm, đãi ngộ của tôi không thấp hơn nhà họ Thạch đâu, huống hồ ông còn được đoàn tụ với người thân, đúng không?”
Lý Hạo Xuyên nhận lấy tấm danh thiếp rồi nói: “Vâng, ngày mai tôi sẽ dọn đồ luôn, trong ba ngày sẽ về tới Vân Kinh”.
Đường Tử Di không nhịn được nói: “Đầu bếp của nhà em cũng nấu ăn ngon mà, sao anh còn thuê người khác làm gì?”
Ngô Bình nói: “Anh hay phải đi tiếp khách ở Vân Kinh, trước đi ăn phải đổi chỗ liên tục, anh thấy phiền lắm. Cho nên anh muốn mở một khách sạn gần vịnh Bạch Long, vừa được ăn vừa không mất tiền, thế chẳng tốt à?”
Đường Tử Di cười nói: “Mở khách sạn không dễ thế đâu”.
Ngô Bình nói: “Đã làm thì anh sẽ xây khách sạn năm sao với diện tích lớn và bãi đỗ xe, gần vịnh Bạch Long có vị trí nào phù hợp không?”
Đường Tử Di ngẫm nghĩ: “Bờ Hà Nam có một công trình sắp xây xong, diện tích khá rộng, vốn chủ mảnh đó định mở khách sạn lớn nhất Vân Kinh đấy, nhưng cờ bạc nợ nần hụt vốn nên đang để không rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Vậy thì quá thích hợp rồi, bao nhiêu tiền thì mua được?”
Đường Tử Di: “Khoảng một tỷ, nhưng nếu anh mua chỉ để mở nhà hàng thì đảm bảo lỗ”.
Ngô Bình: “Chủ cũ chẳng định xây khách sạn còn gì? Thì cứ xây đi, Hoàng Tân Lâu coi như kết hợp thôi”.
Trong lúc hai người dùng bữa, Đường Minh Huy đã gọi tới, ông ấy biết Đường Tử Di an toàn nhưng vẫn muốn đến. Khi ông ấy đến Hoàng Tân Lâu thì thấy con gái đang ăn uống ngon lành, vậy nên cũng bớt lo.