Chỉ trong vỏn vẹn hơn một tiếng đồng hồ mà anh đã khơi thông toàn bộ kinh mạch cấp hai trên cơ thể!
Anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liền nói với cổ Thần Cơ: "Tiểu Thần, mày giỏi thật đấy!"
Sáu giờ chiều, anh rời khỏi công trường rồi đến gặp Vệ Thanh Ảnh ở Thiên Thực phủ.
Thiên Thực phủ là nhà hàng cao cấp của Vân Kinh, chỉ có hội viên mới có thể dùng bữa ở đây, hơn nữa cần phải đặt chỗ trước. Thế nên chi phí ở đây cũng đắt đỏ, trung bình chi phí của mỗi người lên đến hàng nghìn tệ.
Vệ Thanh Ảnh nhắn vị trí cho Ngô Bình. Anh nói số bàn, nhân viên liền lễ phép đưa anh đến vị trí sát cửa sổ ở tầng ba.
Vệ Thanh Ảnh đã đợi anh ở đó, thấy anh tới liền vội vàng đứng dậy, cười nói: "Chào anh Ngô".
Sau khi hàn huyên mấy câu, Ngô Bình ngồi xuống vị trí đối diện. Anh nó: "Cô Vệ đến Vân Kinh để đi công tác sao?"
Vệ Thanh Ảnh gật đầu: "Tập đoàn Viễn Sơn chủ yếu làm mảng truyền thông. Tôi tới đây là để tuyển chọn một vài nghệ sĩ mới tham gia chương trình giải trí mới của chúng tôi".
Ngô Bình nói: "Ồ? Chương trình giải trí sao? Không phải những chương trình giải trí đều mời ngôi sao lớn à? Sao cô lại tìm người mới?"
Vệ Thanh Ảnh nói: "Vì đây là chương trình tuyển chọn những người có giọng hát hay. Vân Kinh có rất nhiều nhân tài, lại còn có những trường âm nhạc hàng đầu như Học viện Âm Nhạc Vân Kinh, thế nên tôi muốn mở một cuộc tuyển chọn ở Vân Kinh, lựa chọn những người mới hát hay để tham gia chương trình của chúng tôi".
Ngô Bình nói: "Được đấy, chương trình của cô nhất định sẽ hot".
"Cảm ơn anh", Vệ Thanh Ảnh cười nói.
Nói chuyện Ngô Bình mới biết, Vệ Thanh Ảnh vẫn khá trẻ mà quen được nhiều ngôi sao lớn, mối quan hệ rất rộng. Trong mấy bộ phim điện ảnh doanh thu lớn nửa đầu năm nay đều có sự đầu tư của công ty truyền thông Sơn Hải trực thuộc tập đoàn Viễn Sơn.
Cô ấy vô cùng cảm ơn Ngô Bình vì đã chữa khỏi bệnh cho Phùng Tử Tường, hôm nay mời anh đi ăn cũng để tự cảm ơn.
Hai người nói chuyện rất thoải mái, liền nói đến những ngôi sao trong làng thể thao. Vệ Thanh Ảnh hỏi anh: "Anh Ngô, tôi có một người bạn là ngôi sao giới bóng chuyền trong nước, năm ngoái chơi ở vị trí tiền vệ phụ ở NBA, sau đó nhanh chóng phất lên. Nhưng anh ấy không được may mắn, tháng trước bị đứt dây chằng, giờ vẫn đang phải trị liệu. Anh Ngô, tôi muốn hỏi với tình hình của anh ấy, liệu có cách gì để anh ấy nhanh chóng bình phục không?"
Cô ấy vừa nói là Ngô Bình đã nhớ ra. Hồi vẫn chưa ra tù, anh thường xem trận đấu của ngôi sao bóng rổ đó, dù sao thì những người châu Á chơi ở NBA cũng không nhiều.
Người này tên là Âu Lực, một tuyển thủ bóng rổ toàn năng, sức bộc phát rất đáng kinh ngạc, được coi là một ngôi sao sáng trong tương lai. Nửa năm gần đây điểm trung bình của anh ấy là 25 điểm.
"Không ngờ anh ấy lại bị chấn thương, tiếc thật", Ngô Bình nói: "Vết thương của anh ấy hẳn phải rất nghiêm trọng, nếu dùng cách trị liệu truyền thống, cho dù có chữa khỏi cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ấy trên sân bóng rổ".
Vệ Thanh Ảnh là một cô gái thông minh, mắt cô ấy sáng lên: "Anh Ngô, ý anh là anh có thể chữa khỏi?"
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có thể, nhưng chi phí sẽ rất cao".
Vệ Thanh Ảnh vội nói: "Chi phí không thành vấn đề! Tiền quảng cáo của Âu Lực mỗi năm cũng phải mấy trăm triệu tệ, hơn nữa bố mẹ anh ấy cũng là doanh nhân thành đạt".
Ngô Bình gật đầu: "Vậy bảo anh ấy tới Vân Kinh một chuyến đi, chi phí tạm định là mười triệu tệ".
Ngô Bình đưa ra giá mười triệu tệ không phải vì anh tham lam, mà bởi giá trị của Âu Lực tại NBA. Nếu như anh có thể chữa khỏi cho Âu Lực thì anh ấy nhất định sẽ giới thiệu những vận động viên bóng rổ bị chấn thương đến chỗ anh.