Trương Quân đi theo người phụ trách đến một ngọn núi, nhưng đường đi rất hẹp và nhỏ, làm anh cứ thắc mắc mãi sao giáo chủ Thái Nhất lại sống ở đây.
Đến đỉnh núi rồi, anh lại nhìn thấy một căn nhà gạch cổ xưa, có một ông lão bế một con mèo to đứng trước cửa nhà, gương mặt thì tươi cười.
Người phụ trách hành lễ: “Giáo chủ, Trương Quân đến rồi ạ”.
Giáo chủ gật đầu: “Cậu về trước đi”, người phụ trách cúi người chào rồi rời đi.
Trương Quân nhìn ông lão, không ngờ đây lại là giáo chủ.
Ông lão nhìn cậu rồi cười nói: “Tôi là Dương Truyền Cổ - giáo chủ của Thái Nhất Giáo”.
Trương Quân cúi chào: “Tham kiến giáo chủ”.
Ông lão: “Mấy nghìn năm rồi mới có một thiên tài siêu cấp như cậu, hơn nữa cậu còn phát ra được bảo quang cửu sắc. Điều này chứng tỏ cậu chính là thiên kiêu đỉnh cấp có tư chất tốt nhất trong các thiên tài. Từ ngày Thái Nhất Giáo thành lập đến nay, thiên tài giỏi nhất mới chỉ phát ra được bảo quang thất sắc thôi”.
Trương Quân rất ngạc nhiên, không ngờ tư chất của mình lại tốt đến vậy, lẽ nào có liên quan đến việc trùng sinh?
Ông lão nói tiếp: “Trương Quân, sau này cậu sẽ là đệ tử thiên sách”.
Trương Quân: “Có cả thiên sách ạ?”
Ông lão: “Trên bảo sách là thiên sách. Tại có ít đệ tử cấp này quá nên mọi người không biết, thật ra từ thời giáo phái mới thành lập thì đã có đệ tử cấp này rồi”.
Ông ấy nói tiếp: “Nhưng để an toàn thì cậu hãy dùng tạm thân phận bảo sách, đừng công bố thân phận thiên sách ra ngoài”.
Trương Quân hiểu ý của Dương Truyền Cổ, ông ấy sợ các môn phái khác ghen tị rồi hãm hại anh.
Dương Truyền Cổ hỏi anh: “Cậu có biết lịch sử của Thái Nhất Giáo không?”
Trương Quân đáp: “Vãn bối có nghe kể qua một chút, Thái Nhất Giáo là một thế lực tu hành cổ xưa nhất ở tiên vực này”.
Dương Truyền Cổ: “Thái Nhất Giáo do Thánh Hoàng Thái Nhất thành lập, vì có lịch sử lâu đời nên con đường tu hành của chúng ta cũng khác các tiên môn bình thường, độ khó khi đột phá cũng cao hơn. Điều này khiến cho đệ tử cảnh giới cao ở Thái Nhất Giáo tuy không nhiều, chỉ có vài người thôi, nhưng ai cũng đều rất lợi hại”.
Trương Quân: “Giáo chủ, tài nguyên vãn bối cần để tu hành, Thái Nhất Giáo có thể cung cấp đủ không ạ?”, đây là điều mà cậu lo lắng nhất.
Dương Truyền Cổ cười đáp: “Cậu là đệ tử xuất sắc nhất, dù cậu dùng hết nhiêu tài nguyên thì Thái Nhất Giáo cũng vẫn ủng hộ cậu”.
Sau đó có một trưởng lão xuất hiện, nhận lệnh đưa Trương Quân đến một ngọn núi. Ngọn núi này đã để không cả nghìn năm, vì đây là nơi dành cho đệ tử siêu cấp tu hành, nó có tên là đỉnh Thiên Kiêu.
Đến đây rồi,Trương Quân lập tức bế quan tu luyện để đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Trong lúc Ngô Bình đang mê man thì chợt giật mình tỉnh lại, anh thấy nhóm Đường Tử Di và Lý Mai đang ở cạnh mình.
Đường Tử Di thở phào một hơi: “Huyền Bình, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi”.
Ngô Bình cảm thấy mình rất yếu, chấp niệm đã tạo ra một hoá thân nên đã ngốn của anh rất nhiều năng lượng.