Ngô Bình: “Nhưng trước khi xuất phát, tôi phải dùng cấm chế lên người anh. Trên đường đi, chỉ cần anh dám gây chuyện với anh Trương, tôi lập tức sẽ khiến anh chết ngay tại chỗ!”
Thanh Lân giật mình trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện có thể thân cận với Trương Huyền Bạch, hắn cắn răng nói: “Tôi nguyện ý chấp nhận cấm chế!”
Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Xem ra anh là người thông minh”.
Trương Huyền Bạch nói: “Anh Ngô bảo anh ta đưa tôi quay về?”
Ngô Bình gật đầu: “Người này biết anh, cũng biết nhà họ Trương, để anh ta đưa anh quay về là thích hợp nhất. Hơn nữa tôi cũng dùng cấm chế nắm giữ sinh mạng anh ta, anh ta cũng không dám gây ra chuyện gì với anh”.
Trương Huyền Bạch gật đầu: “Cũng được. Với thân phận thế tử của anh ta, càng dễ gặp cha tôi hơn”.
Ngô Bình: “Sau khi anh Trương về nha thì mau chóng báo cho tôi biết”.
Trương Huyền Bạch: “Được, anh Ngô cứ yên tâm”.
Ngô Bình nhìn Thanh Lân, nói: “Anh nên biết, đây là cơ hội được bay cao của nhà họ Thanh anh. Hơn nữa tuy anh là thế tử, nhưng áp lực chắc chắn rất lớn”.
Thanh Lân căng thẳng trong lòng, quả thực, hiện tại áp lực lớn nhất hắn phải đối mặt, là một người anh em cùng cha khác mẹ của hắn bỗng nhiên quật khởi, đối với người đã được chọn làm thế tử thì cha cũng có chút dao động. Hắn có cảm giác, nếu hắn không thay đổi gì, thì e rằng rất khó giữ được vị trí thế tử. Trước mắt, nếu hắn ôm chặt đùi lớn Trương Huyền Bạch thì vị trí thế tử kia sẽ vững như núi Thái Sơn!
“Tôi đã hiểu!”, Thanh Lân vội nói.
“Anh chuẩn bị đi, hai tiếng sau sẽ xuất phát”.
Đầu tiên Thanh Lân cho người tuyên bố trước, bảo ngọc tiên truyền kia hắn đã đoạt được, sau đó lại liên lạc trước với tâm phúc trong gia tộc, bảo bọn họ chuẩn bị trước mọi thứ cho tốt.
Hai tiếng sau, tại trang viên của Thanh Lân, Ngô Bình tự mình đến tiễn. Để thuận tiện, Mao Thiết cũng được đưa đi, anh ta tiếp tục trở thành người truyền lời thay cho Trương Huyền Bạch.
“Anh Trương, hy vọng chúng ta có thể sớm gặp lại”. Ngô Bình cười nói.
Trương Huyền Bạch: “Anh Ngô, đợi tôi khôi phục lại, sẽ gặp lại anh. Tạm biệt!”
Nói xong, bọn họ đi vào trong truyền tống trận đơn giản. Truyền tống trận này chỉ có thể dùng được một lần, sau khi dùng thì sẽ không còn giá trị.
Lúc này, pháp trận phát sáng, một cột sáng phóng thẳng lên trời, sau đó mấy người họ đã biến mất.
Lúc này, ngoài viện có nhóm người Ngô Khả Kỳ đang đứng. Ngô Khả Kỳ là thuộc hạ của Thanh Lân, mà hắn vừa nhận được lệnh, sau này phải nghe theo lệnh của Ngô Bình, phải kính cẩn hơn cả đối với hắn!
Ngô Khả Kỳ là người có mắt nhìn, hắn vội nói: “Cậu Ngô, thế tử Thanh Lân quay về rồi?”
Ngô Bình ừ một tiếng: “Từ Lăng Quang lúc trước anh nhắc đến, hắn là ai?”
Ngô Khả Kỳ: “Người này là người phụ trách công việc của ba tỉnh trong Tuần Tiên Ti, thấp hơn tôi nửa cấp, nhưng làm việc không cần thông qua đồng ý của tôi”.
Ngô Bình: “Hắn đe dọa đến anh sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Dạo này danh tiếng hắn đang nổi bật, làm rất nhiều vụ lớn”.
Ngô Bình: “Thanh Lân bảo anh sau này nghe theo lệnh của tôi, anh có gì muốn nói không?”
Ngô Khả Kỳ vội nói: “Tôi nhất định sẽ làm phục vụ cậu Ngô thật tốt!”
Ngô Bình: “Tốt lắm. Nếu anh nghe lời, tôi cũng có thể giúp anh”.
Ngô Khả Kỳ giật mình trong lòng, nói: “Cậu Ngô, trước mắt tôi có gặp một chuyện rắc rối”.
Ngô Bình: “Ồ, rắc rối gì?”
Ngô Khả Kỳ: “Lúc trước Từ Lăng Quang lập ra một chi cục, khiến tôi đắc tội với Cừu Ứng Thiên, người đứng đầu Lục Lâm Đạo của tỉnh Bắc Thất. Cừu Ứng Thiên của hai cao thủ dưới trướng mình muốn đến lấy mạng của tôi”.
Ngô Bình: “Người của Lục Lâm Đạo, lại dám đối đầu với Tuần Tiên Ti?”
Ngô Khả Kỳ cười khổ: “Vốn dĩ là không dám, nhưng sau lưng có Từ Lăng Quang trợ giúp. Nếu Cừu Ứng Thiên giết tôi, không những không bị truy cứu, mà trái lại còn trở thành bạn bè với chủ nhân mới của Tuần Tiên Ti tỉnh Bắc Thất”.
Ngô Bình nói: “Nói như vậy, vấn đề thực sự không nằm trên người Cừu Ứng Thiên, mà là trên người Từ Lăng Quang. Vậy hắn dựa vào đâu muốn đối đầu với anh?”
Ngô Khả Kỳ: “Tư chất Từ Lăng Quang rất tốt, quan hệ với ông chủ lớn Tuần Tiên Ti cũng tốt hơn chút, nên…”